“Hoá ra là linh lực quán định. Quả nhiên lão già kia vẫn để lại hậu chiêu để đối phó ta!”
“Nhưng toàn bộ linh lực của Hoang Vô Thần đều truyền hết cho ngươi thì đúng là lãng phí, thông qua linh lực quán đỉnh mà chỉ đạt tới Vạn Pháp tầng năm!”
“Trí Tuyết, đây là người mà ngươi chọn sao? Xem ra mắt nhìn của ngươi cũng tinh đấy!”
“Lợi hại, lợi hại! ha ha!”
Từ Thương Lâm cười to, hiện tại chỉ còn làn da nên ngũ quan co rúm lại thành một đống trông rất đáng sợ.
Cô gái được gọi là Trí Tuyết cắn răng, đôi mắt đẹp quan sát bóng lưng gầy gò của Trần Mộc, trong lòng bỗng có chút hối hận.
Nếu biết đây chỉ là khúc gỗ mục, nàng ta đã không cho hắn cơ hội dùng linh lực quán đỉnh.
Vạn Pháp tầng năm, còn chẳng bằng nàng ta nữa, vậy làm sao để đấu với Từ Thương Lâm?
Nhìn nụ cười trào phúng của Từ Thương Lâm, Trần Mộc cong môi cười.
“Lão già, ngươi cười lên trông tởm quá!”
“Tổ tiên thi ma các ngươi thấy ta thì cũng phải khách sáo, ngươi là thứ gì mà dám như thế trước mặt ta?”
“Đã nói giết ngươi trong 10 chiêu thì tất nhiên không cần tới chiêu thứ 11!”
Nghe vậy, trong mắt Từ Thương Lâm loé lên tia sát khí.
“Lão phu sống hơn năm nghìn năm, chưa gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408273/chuong-700.html