Loại sương mù hắc ám này bao phủ thiên địa, âm trầm quỷ dị, phàm là những bia đá bị bao phủ trong làn sương mù này thì đều biến thành màu đen tối quỷ dị, giống như bị hủ hóa vậy.
Đường Tùng Lâm trợn mắt nhìn bóng dáng lưng còng ẩn giấu trong màn sương mù đen tối trước mặt.
Chẳng biết tại sao, dưới cảm giác âm trầm áp bách này, hắn lại không nhịn được run rẩy.
Sợ hãi?
Sao hắn lại sợ hãi?
Đây chính lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra đến giờ, hắn cảm nhận được một thứ gọi là tuyệt vọng bất lực.
"Cái này… Rốt cuộc đây là ai?" Trong đôi mắt đẹp của Vạn Lam lộ ra vẻ kinh hoảng sợ hãi, không nhịn được kéo tay Phương Thanh Điệp lui lại từng bước một.
Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp cũng lộ ra vẻ nặng nề, tiếp đó, nàng nhanh chóng nhìn về những chỗ khác, lại phát hiện chỉ có bốn người Đường Tùng Lâm, Quỷ Hùng, Diêm Quân và Tập Kinh bị đánh bay ra ngoài.
Còn bóng dáng Trần Mộc thì biến mất không thấy tung tích.
"Tiểu tử kia đâu rồi? Không phải chết rồi chứ?” Phương Thanh Điệp cắn cắn.
"Ầm!" Cuối cùng, khi sương mù hắc ám tràn ra hết, hư không bạo tạc, trong vết nứt không gian dữ tợn có bóng dáng của một người gầy gò lưng còng dần dần lộ ra, người này trông như trăm tuổi, gầy như que củi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408264/chuong-691.html