"Thiên Ma cung rác rưởi, quả nhiên là bọn họ cũng tới. . ."
Trần Mộc hơi cúi mắt, hung tợn nói.
Bên trong nghĩa trang cô quạnh lạnh lẽo, có một ngôi mộ không tên lặng lẽ đứng sừng sững ở nơi sâu nhất trong đó. Dấu vết năm tháng loang lổ khắc đầy trên tấm bia.
Dù đã qua mấy ngàn năm, trên tấm bia mộ này vẫn dạt dào kiếm khí sắc bén, cực kỳ cuồng bạo. Kiếm khí ấy khiến tất cả mọi người đứng quanh cảm thấy khó thở.
"Đây là truyền thừa của cường giả kiếm đạo ư?"
Rất nhiều thiên kiêu đứng đầu Nam Châu đều tề tụ ở đây, nhìn tấm bia mộ này với ánh mắt tỏa sáng.
Bọn họ chưa bao giờ thấy loại kiếm khí nào mạnh đến thế. Rất hiển nhiên, người đang nằm ở đây khi còn sống là một tiền bối phi phàm trong lĩnh vực kiếm đạo!
Nhưng dẫu cho thèm thuồng, không ai vội vã ra tay trước cả. Ai cũng biết một điều, người ra tay đầu tiên sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người nhằm đến!
Hoàng tử Ngụy Quốc ban nãy bị đánh văng ra bây giờ vẫn còn đang nằm trên đất rên rỉ đó thôi!
“Đại hoàng huynh!” Hai gã hoàng tử khác của ngụy quốc nét mặt thay đổi, vội vàng đến nâng hắn ta dậy.
Kim Vũ Dương cười vui vẻ, thản nhiên liếc nhìn tên hoàng tử Ngụy Quốc vừa bị đánh bay ra khi nãy: "Thực lực thế này mà cũng dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408244/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.