Một âm thanh va chạm kinh thiên vang lên, khi ánh thương xuyên qua ngực Trần Mộc, dường như bị vật gì đó cứng như sắt chặn lại.
Ánh thương xé rách hoàn toàn áo của Trần Mộc, phần lườn rực sáng ánh sao lộ ra, mơ hồ gợn lên một làn sóng cực kỳ bá đạo.
“Đây là thân thể gì?” Sắc mặt Quý Lăng có sự thay đổi lớn. Bị ánh thương của cô ta đâm trực diện vào người, nhưng đến một vết thương nhỏ cũng không có.
"Đến lượt ta rồi!" Trần Mộc lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Uỳnh.
Cơn thịnh nộ vô cùng hung hãn bộc phát, thân kiếm của Thái Cổ Ma Kiếm cùng với những đường vân cổ hung hãn của nó đều sáng lên, như thể yêu thần đã thức tỉnh.
Trần Mộc giơ kiếm lên, thân thể chuyển động, người và kiếm hợp nhất làm một, một kiếm đâm thẳng lên trời, mang theo một đạo lực hỏa diệm, đánh trúng vào đầu Quý Lăng.
Nhát kiếm này không có gì lạ mắt, nhưng nó chứa đựng ý kiếm mạnh mẽ và bá đạo.
Lúc này, đôi mắt đẹp của Quý Lăng mở to, một loại sát ý chết chóc mãnh liệt nhanh chóng bao trùm toàn thân hắn, khiến cô ta có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Soạt.
Nhưng đúng vào lúc này, không đợi ánh kiếm đó rơi vào người cô ta , một bóng người tinh tế đã nhanh hơn một bước, chặn phía trước cô ta.
Chỉ thấy đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408158/chuong-585.html