"Hắc Long Tư Thiên Thủ!" Trần Mộc bỗng thu nắm đấm lại, năm ngón tay mở ra, linh lực mênh mông như sao trời di chuyển nơi đầu ngón tay của hắn, ngưng tụ lại thành một một cái móng rồng to lớn, đánh ra ngoài.
"Hừ, ngươi tưởng chỉ có ngươi tu luyện thân thể à?"
Thẩm Canh cười lạnh một tiếng, quanh người hắn bỗng có từng lớp hoa văn hình rắn màu lửa đỏ giống như một hình thù thần bí nào đó, chỉ trong nháy mắt, nó đã lan rộng đến cổ hắn, tại đó, miệng rắn hung dữ phun lưỡi rắn như đang muốn cắn vào cổ họng của hắn ta, cảm giác tà ác vô cùng.
Cả người Thẩm Canh đứng thẳng, hỏa diễm thiêu đốt ở quanh thân cũng biến thành vảy rắn, bao phủ lên da đỏ bừng như bị đốt, nhưng lại cứng rắn đến mức không thể phá được, giống như sắt cứng được nung đỏ rực, không thể nào phá hủy!
" Hỏa Mãng Xuyên Cốt Quyết, Hỏa Mãng Chi Chưởng!"
Tiếng hét to vang vọng, Thẩm Canh đánh mạnh một chưởng ra ngoài, hỏa diễm sáng chói biến thành hình một con trăn xà trong không khí, nhắm thẳng vào Trần Mộc.
Đùng.
Trên mặt đất lại đổ sụp xuống từng tầng từng lớp nữa, nguồn linh lực vô cùng cuồng bạo tạo thành sóng trùng kích càn quét xung quanh.
Ầm.
Rốt cục, toà tửu lâu lớn nhất thành Hoài Dương này cũng ầm ầm sụp đổ, khói bụi mịt mù, đá tảng ầm ầm đổ xuống, trong phạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408145/chuong-572.html