Trước mắt chỉ còn lại bảy tộc trưởng, toàn bộ đã bị trói, không thể chạy thoát.
Nhìn cái cây màu đen quỷ dị, sự sợ hãi xâm chiếm trái tim Hồng Liệt Viêm.
Xa xa, Yến Thương cũng nhìn cảnh này với ánh mắt khó tin, ông ta nhìn chằm chằm Trần Mộc, thấy hai tay hắn đã buông xuống, biểu cảm thâm sâu nhìn họ.
“Nhóc con, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì?”, Yến Thương quát.
Trần Mộc nhìn ông ta, lắc đầu cười: “Yến thành chủ, ta đã bảo rồi, ngươi không quản được họ thì để ta làm thay, bây giờ chẳng phải ngươi nên cảm ơn ta rồi à?”
Mặt Yến Thương u ám, cố gắng đè nén cảm xúc, thấy thủ đoạn quỷ dị và thực lực khó lường của Trần Mộc, ông ta đã không còn khinh thường.
Dần dần, nụ cười xuất hiện nụ cười: “Trần thiếu hiệp, dù sao họ cũng là gia tộc đứng đầu thành Hoài Dương, nếu ngươi giết hết thì thành này sẽ loạn mất, đến lúc đó Linh Tiêu Tông chẳng những không thu được cống phẩm mà còn rước lấy phiền phức không cần thiết.
“Yến thành chủ không cần phải lo chuyện này! Dù 12 gia tộc chết sạch, chỉ cần thành Hoài Dương còn tồn tại thì mai vẫn sẽ có 12 gia tộc như cũ. Thế giới này vẫn sẽ vận hành dù thiếu đi ai!”, Trần Mộc lạnh nhạt nói.
Yến Thương không nói gì, im lặng nhưng sắc mặt rất khó coi.
Vì ông ta cảm nhận được trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408143/chuong-570.html