Huyết sát không ngừng đánh tới, mà ảo ảnh vô tướng do Trần Mộc chém ra cũng bị áp chế tới mức ảm đạm, ngọn lửa không ngừng bị đè cho vỡ ra, hung thần và sát phạt như biến quảng trường thành chiến trường Tu La.
“Sức mạnh lưu hồn, ngưng tụ!”
Trần Mộc cũng không hề giữ lại gì cả, kiếm phong vừa đổi, lực lượng của Kiếm Vực thi triển toàn bộ, trên trời, chân hoả lưu hồn trải rộng đều tụ lại chỗ hắn, truyền hết sức mạnh vào trong ảo ảnh vô tướng kia.
Ầm!
Chiến mâu to lớn, ảo ảnh vô tướng cũng phóng đại, hai bên đánh nhau gần như đã dùng hết toàn bộ những gì mình có. Trong nháy mặt, chiến mâu luyện ngục kia bị trấn áp trở lại.
“Sao có thể chứ?”, thấy cảnh này, trong mắt Tần Như Nguyệt hiện lên vẻ khó tin.
Rồi chờ khi Tần Như Nguyệt kịp phản ứng, hai bên đã đạt tới mức độ mà nhân loại không thể chịu đựng, tiếng nổ rần trời vang lên.
Bùm!
Ánh sáng như ánh mặt trời phóng ra.
Linh lực đánh úp, hai người Trần Mộc và Tần Như Nguyệt không kịp né tránh, cơ thể như bị thứ gì đó nện mạnh, bay ngược ra ngoài, đụng vào vách núi đá phía sau.
“Cùng chết à?”
Mọi người có mặt thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi lộp bộp, trong mắt là sự kinh hãi.
Trần Mộc và Tần Như Nguyệt đồng thời phun máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408110/chuong-537.html