Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên sát ý dữ rợn, nhưng cảm giác suy yếu kia cũng khiến thân thể nàng không thể chống đỡ được nữa.
"Có chút chiến lực như vậy mà cũng xứng lấy năm phần tài nguyên tu luyện, đúng là phí của trời!”
Ánh mắt Lôi Lăng lộ ra vẻ trêu tức, hắn đưa mắt nhìn phần đông đệ tử Linh Điện ở khu vực này, vết thương của họ đương nhiên chính là kiệt tác của bọn hắn.
Lúc đầu hắn cứ tưởng những người này ít nhất có thể ngăn được mấy chiêu, không ngờ đến mười hiệp cũng không đỡ nổi.
"Linh Điện còn ai khác không?”
"Ra đi, đấu đơn hay vây đánh thì tùy các ngươi!”
"Trần Mộc đâu, hắn không phải là người đứng đầu Thi Điện à? Sao rồi? Trốn đi mất không dám xuất hiện à?”
Lôi Lăng quay về phía Linh Điện, quát lớn.
Nhưng mà toàn trường yên tĩnh, không một ai trả lời.
Sắc mặt của những đệ tử Linh Điện kia đều đỏ bừng, cảm thấy vô cùng nhục nhã, có mấy người muốn dãy dụa một chút, đứng lên, nhưng thân thể lắc la lắc lư, mới đi được hai bước lại ngã xuống.
Cảnh tượng đó lập tức khiến toàn trường cười vang.
"Mẹ nó, cả đám đều là thùng cơm di động, không thằng nào đánh được cả!”
"Chỉ như vậy thôi mà cũng dám ăn trọn năm phần tài nguyên, những tài nguyên đó dù cho chó ăn thì thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408037/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.