Bây giờ, Trần Mộc đã bình phục trở lại, còn Hạ Chỉ Lan cũng không gặp nguy hiểm tính mạng, đây cũng là chuyện rất may mắn rồi.
"Tên nhóc này, ngươi vẫn chưa chết sao?"
Thấy Trần Mộc xuất hiện, ánh mắt tên áo đen kia hiện rõ vẻ lạnh lùng, đằm đằm sát khí. Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn nhị đệ của hắn ta đã chết rồi!
"Nếu như không diệt trừ đám cặn bã của Thiên Ma Cung các ngươi thì sao ta có thể chết trước được chứ!", Trần Mộc lạnh lùng đáp.
"Diệt trừ Thiên Ma Cung sao?", tên áo đen bật cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt: "Chỉ dựa vào mình ngươi sao? Ngươi cũng không biết đường tự đi nhìn lại bản thân mình xem ngươi có phẩm hạnh ra sao à?"
Trần Mộc nheo mắt lại, một luồng sát khí thoáng hiện trong đáy mắt.
Sau đó, hắn khẽ lay người, rồi trong chớp mắt biến mất ngay tại chỗ.
Tên áo đen kia cũng nheo mắt lại, chưa kịp định thần lại thì đã có một bàn tay cứng cỏi to lớn bóp chặt lấy cổ hắn ta.
Một cảm giác ngột ngạt và sợ hãi đến khó tả chiếm trọn lấy cả người hắn ta, hắn ta ngước mắt lên thì thấy gương mặt lạnh như băng của Trần Mộc.
"Giờ thì sao? Ngươi thấy ta là người có phẩm hạnh như nào?", Trần Mộc nhéo mắt cười nói.
"Đừng... đừng mà!"
Đôi mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3408002/chuong-429.html