Năm ngón tay Trần Mộc co lại, linh lực hội tụ ở chính giữa, một quyền dữ dội được đánh ra.
Ầm!
Cửa phòng đá bị đánh nát bấy, sương mù lượn lờ, một luồng linh khí cổ xưa tràn ra như nước lũ từ căn phòng.
“Nơi này là?”. Trình Vũ Hiên cảm nhận được linh khí bàng bạc cũng bị khiếp sợ.
Nhưng không đợi nàng ta phản ứng, Trần Mộc vẫn nắm tay nàng ta vọt vào, trước mắt là tràn đầy những tia sáng lập loè chói mắt giống như ánh mặt trời, kích thích nhãn cầu.
Nhìn lại thì toàn bộ đều là những tảng đá sáng lên như chứa đựng linh khí tinh thuần, vượt xa những bảo vật khác.
“Linh thạch cực phẩm?”, Trình Vũ Hiên há hốc, nhìn đống sáng loé trước mắt, chấn động vô cùng.
Những viên đá sáng lên này không phải linh thạch cực phẩm sao?
Hơn nữa, trước mặt họ là căn phòng đầy linh thạch cực phẩm.
Cỡ này là bao nhiêu nhỉ?
Mười vạn? Hai mươi vạn?
Nàng ta không đếm nổi, chỉ biết những linh thạch cực phẩm này gần như chất đống thành ngọn núi nhỏ.
Linh thạch cực phẩm quý giá cỡ nào, trong lòng Trình Vũ Hiên rất rõ, như lúc trước Hàn Giang Tuyết bán hết gia sản cũng chỉ được năm nghìn miếng linh thạch cực phẩm mà thôi.
Mà trong đó, bản thân Hàn Giang Tuyết có giá trị không chỉ gấp 10!
Trần Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407958/chuong-385.html