Nhưng mà, lúc nhìn về phía một người trong nhóm đó, chẳng biết vì sao, người kia lại khiến cho nàng có một cảm giác quen thuộc đến kì lạ, cho dù áo bào đen bao phủ toàn bộ đối phương, nhưng cảm giác quen thuộc đó vẫn không hề biến mất.
Trần Mộc híp mắt, rất nhanh sau đó, hắn cũng nhận ra ngay, trong đám người chật kín khắp núi đồi này, có một ánh mắt lạnh như băng đang theo dõi hắn, hắn quay đầu lại thì lập tức nhìn thấy vài bóng người quen thuộc, chính là mấy người thuộc Dương gia.
"Bọn rác rưởi này!"
Trong số mấy người ở Dương gia, có rất nhiều người tuổi trẻ hận mấy người Hàn Giang Tuyết đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt là Trần Mộc, chỉ với hai nhát kiếm, hắn đã chém chết hai thiên tài trong số bọn họ!
Nhận ra được sát ý uất hận đó, Trần Mộc cũng chẳng sợ hãi gì, ngược lại hắn còn khẽ mỉm cười với đối phương.
Hắn thích nhìn kẻ địch không ưa hắn, nhưng mà lại không có cách nào giết hắn được!
Ầm.
Lúc mỗi người ở đây đang theo đuổi một suy nghĩ riêng, trên bầu trời bỗng vang lên một tiếng nổ rung trời, năng lượng ầm ầm như sấm chớp tràn ra bốn phía tựa thủy triều. Ngay sau đó, vết nứt không gian như xé rách cả bầu trời dần mở rộng to hơn.
Lúc này đây, tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều bất giác trợn to hai mắt, họ chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407952/chuong-379.html