Hàn Giang Tuyết đã dự đoán được, khi Dương Chấn Thiên ra tay, cơ thể mềm mại của nàng cũng lao vụt ra, đánh một chưởng đấu lại hắn ta.
Oành
Hai bàn tay chạm vào nhau, tiếng nổ chói tai vang lên, không gian gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan rộng, phá hủy hủy hết cây cối xung quanh đây thành bột mịn.
Đám người Dương Gia và Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan đều bị gợn sóng này đánh bay ra ngoài, loạng choạng lui về sau trăm bước, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
"Các người đừng có khinh người quá đáng, tưởng ta không dám đồng quy vu tận cùng ư?" Dương Chân Thiên gào lên đầy hung dữ.
"Đến đi, chỉ sợ ngươi không được thôi, nào!" Hàn Giang Tuyết quát lớn.
Dương Chấn Thiên nắm chặt nắm tay, trên trán nổi lên gân xanh, hình như hắn đã không thể khống chế được cơn tức giận dâng trào trong lòng mình nữa.
Hai thiên tài hàng đầu của nhà họ Dương không ngờ lại bị tên nhãi trước mặt vung hai kiếm chém chết, nếu hắn không giết tên nhãi này thì sao hả giận được!
"Tộc trưởng!" Đột nhiên, người nhà họ Dương phát hiện ra gì đó, kinh hãi kêu lên.
“Hàn tỷ tỷ, đó là gì vậy?" Hạ Chỉ Lan cũng phát hiện ra gì đó, lên tiếng.
Choang.
Vào lúc ấy, trời đất chợt sáng lên như ban ngày, một luồng sáng cao trăm trượng bắn lên từ sâu trong núi Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407950/chuong-377.html