Mà Trần Mộc lại có thể luyện chế được đan dược thất phẩm, chuyện này khiến nội tâm Hàn Giang Tuyết cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Chủ yếu là tiểu tử này mới chỉ mười bảy tuổi, đã là Kiếm Đạo tông sư, lại còn là Đan Hoàng Luyện Dược Sư thất phẩm.
"A, tiểu tử này bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ sao?” Hàn Giang Tuyết im lặng thở dài.
Ùng.
Lúc này, trong căn phòng đóng chặt đột nhiên truyền đến một tiếng vang lạ, tiếp đó một luồng ánh sáng vàng rực rỡ đột nhiên bộc phát, luồng ánh sáng vàng này giống như ẩn chứa linh khí tinh thuần vô tận, khiến linh khí du đãng giữa trời đất cũng bị dẫn dắt bùng nổ theo.
Luồng ánh sáng vàng này kéo dài khoảng ba giây thì dần biết mất, cùng lúc đó, mùi hoa đào nồng đậm cũng từ trong phòng tỏa ra.
Lúc này, cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra, Trần Mộc bước ra ngoài, trên người vẫn là bộ đồ trắng sạch sẽ không dính chút bụi bặm nào, giống như lần luyện đan này chẳng có gì khó với hắn cả.
"Thành công rồi sao?" Đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết khẩn trương nhìn hắn chăm chú, hỏi.
Trần Mộc cười nhạt một tiếng, mở lòng bàn tay ra, một viên đan dược mượt mà vàng óng xuất hiện.
Con ngươi trong veo của Hàn Giang Tuyết dần dần mở to
Đây chính là Thất phẩm đan dược, Thiên Nguyên Ngưng Linh Đan?!
...
Đêm khuya.
Bên trong Tử Trúc Lâm, hạt sương trong suốt treo lơ lửng trên phiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407912/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.