Trên lôi đài, Võ Hùng cũng không lãng phí thời gian với Trương Mặc Văn, một đường lướt qua, máu tươi bắn xa ba thước.
Mà Trương Mặc Văn cũng đầu rời khỏi cổ, bỏ mạng tại chỗ!
"Trương sư đệ!" Đôi mắt đẹp của Trình Vũ Hiên đỏ sậm, nước mắt đảo quanh, đau khổ hét lên.
"Tỷ thí kết thúc, Võ Hùng thắng!" Lão giả áo xám lạnh lùng nhìn thoáng qua lôi đài, nhàn nhạt mở miệng nói.
Võ Hùng ném thi thể Trương Mặc Văn về phía Linh Điện, cười nhạo nói:
"Muốn à, vậy thì cho các ngươi!"
Trình Vũ Hiên hung ác trừng mắt nhìn Võ Hùng, lời nói lạnh băng phun ra: “Ta sẽ giết ngươi, chắc chắn!”
"Hừ, nói miệng thì ai chẳng biết!" Võ Hùng cười lạnh, biểu hiện không thèm để ý chút nào.
Tiếp theo, hắn quay người rời khỏi lôi đài, trở lại vị trí Thiên Điện.
"Thủ đoạn hơi tàn nhẫn!" Trên đài cao, Đông Phương Dịch nhíu mày, dường như có chút không vui, trầm thấp lên tiếng.
Tông chủ cười nhạt một tiếng: "Trong sinh tử chiến, nào có cái gì tàn nhẫn hay không tàn nhẫn chứ.”
"Nhưng dù sao nơi này cũng là tông môn, không phải bên ngoài, xuống tay với sư huynh đệ nặng như vậy đúng là quá độc ác!" Đông Phương Dịch trả lời.
Tông chủ nói: "Tông môn không phải nhà kính, bọn chúng cũng không phải hoa trong nhà kính, nếu không thấy máu thì sao có thể trưởng thành được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407878/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.