Buổi tối.
Vẫn trong Tử Trúc Lâm, Trần Mộc ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn.
Ánh trăng yếu ớt chiếu xuống.
Chỉ thấy hai mắt hắn khép hờ, thổ nạp khí tức tiến vào trạng thái nào đó, dường như sắp ngủ, lại dường như đang ở trong trạng thái tĩnh lặng diệu kỳ.
Nếu là tập trung nhìn kỹ lại sẽ thấy thân thể của hắn đang dần dần dung hợp với hoàn cảnh xung quanh, vừa kỳ lạ vừa huyền ảo.
Gió nhẹ lướt qua, khẽ thổi bay áo bào của Trần Mộc, chim thú ngũ sắc sặc sỡ bay lượn trong Tử Trúc Lâm, dừng trên vai hắn, dường như đã coi hắn là một loại thực vật trong tự nhiên.
Mà Trần Mộc vẫn là hơi nhắm hai mắt lại, thổ nạp khí tức, không hề bị quấy rầy, cũng không hề có ý đuổi lũ chim kia đi, hòa thành một thể với thiên nhiên, lúc này hắn đã là một vật do thiên nhiên tạo ra, cũng là một phần của thiên nhiên.
Hắn đang tu luyện tâm pháp tâm cảnh nào đó.
Gần như mỗi buổi tối, hắn đều ngồi ở đây, không phải để tu võ mà là để tu tâm.
Trong thế giới mà tất cả mọi người đều điên cuồng truy đuổi thực lực và lợi ích, tâm phải táo bạo, nhưng nếu muốn đi được lâu dài trong con đường võ đạo thì tu tâm cũng là điều cực kì cần thiết.
Võ đạo chân chính, chính là một chữ “đạo”, nói là võ đạo, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407869/chuong-296.html