Nhớ trước đây, khi hắn ta xông qua ba ải này, cũng bị giày vò kha khá, thậm chí có một số đệ tử chỉ còn nửa cái mạng khi vượt cửa cuối cùng.
Chút thương thế của ba người Trần Mộc coi như là tốt lắm rồi.
"Hắn chính là tên nhóc mà ngươi nói ư?"
Không biết từ bao giờ, một lão giả tóc trắng xóa đứng bên cạnh Phong Vu Mộc. Khuộn mặt hắn ta gầy gò, lúc nói chuyện còn lộ hàm răng chẳng còn mấy cái ra.
Thế nhưng, cặp mắt của hắn ta lại vô cùng sắc bén và sáng láng, còn sắc bén hơn cả người trẻ tuổi!
"Lão già, lần sau ông xuất hiện nhớ báo một tiếng được không. Cái dáng vẻ này của ông đáng sợ lắm đó!" Phong Vu Mộc mắng.
Lão giả trợn mắt lườm hắn ta: "Thằng nhóc thối nhà ngươi, đúng là trời sinh nghịch cốt, mới nhập tông có mấy năm đã dám nói chuyện với lão phu như vậy rồi!"
"Sao nào, lần sau nhìn thấy ngươi có cần phải quỳ xuống dập đầu mấy cái rồi mới được nói không, à tiện còn thắp thêm ba nén hương nữa! Ngươi không nhìn lại bản thân đi, Anh Điện của chúng ta bị ngươi điều hành thành cái gì rồi…" Phong Vu Mộc mắng lại không chút khách khí.
Lão giả bị chọc vào chỗ đau, sắc mặt đỏ bừng, giơ tay lên vỗ vào trán hắn: "Đều tại các ngươi kém cỏi chứ tại ai, còn trách ta được chắc!"
Sau đó, lão giả lười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407837/chuong-264.html