Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt, một đêm đã qua.
Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, giống như những hạt lúa vàng óng ánh rắc lên đầu giường. Dưới ánh ban mai, hàng mi dài của Khương Âm khế động, dần dần mở. mắt ra.
Khương Âm lập tức ngồi thẳng dậy ngay sau khi tỉnh giấy, nàng ấy đột nhiên nhớ ra đêm qua là đêm trăng tròn, trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Trần Mộc đã xông vào phòng nàng ấy.
Nàng ấy vội vàng kiểm tra thân thể, phát hiện áo của mình hình như đã bị cởi ra, vẻ mặt lập tức thay đổi, lúc này, một âm thanh lười biếng yếu ớt vang lên trong phòng:
“Yên tâm, không ai động vào người cô đâu!” Trần Mộc đứng lên nói.
Khương Âm lập tức nhìn về phía Trần Mộc, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt mang chút lạnh lẽo: "Ngươi đã làm gì ta?"
"Ta giúp cô ngăn chặn Hàn Cốt phát tác, nếu không, cô cho răng đêm qua cô có thể ngủ ngon như vậy sao?" Trần Mộc thản nhiên nói.
Khương Âm vội vàng kiểm tra thân thể, sau khi xác nhận mình không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó, đôi mắt đẹp mang theo chút oán hận, nheo mắt liếc nhìn Trần Mộc: "Chữa bệnh thì chữa bệnh, ngươi cởi quần áo của ta làm gì, không phải là cố ý chiếm tiện nghỉ của ta sao!”
"Đại tỷ, ta nói này, cô đừng nghĩ xấu về mọi người như vậy có được không? Ai muốn chạm vào cô! Đêm qua ta gần như cạn kiệt toàn bộ linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407609/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.