Không chỉ có hẳn ta, xa xa Tần Như Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút giật mình, nàng ta có chút nghi hoặc, sao Khương _m và Trần Mộc lại đứng về một phe?
"Khương _m, cô đang làm gì vậy?" Tân Như Nguyệt đầy nghỉ hoặc hỏi.
"Tân Như Nguyệt, Cư Cao Minh, hai người các ngươi dừng lại đi!" Khương _m ân cần khuyên nhủ.
Trần Hồng Sinh sắc mặt khó coi nói: "Khương cô nương, ngươi bị tiểu tử thối này uy hiếp sao? Vì cái gì cứ phải đứng ra bảo vệ hẳn hết lần này đến lần khác?"
Trước kia hẳn là người của nhà họ Trần, hiện tại ở Linh Bảo Các, cho dù đắc tội hai vị thiên tài Tân Như Nguyệt và Cư Cao Minh, hẳn thật sự không hiểu nổi Khương_m đang nghĩ gì. Có phải là đã bị hắn uy hiếp gì không? Lại đi bảo vệ kẻ ngốc như hắn chứ?
"Khương đạo sư, ngươi có bị hắn bằng cách nào uy hiếp. sao?" Tân Như Nguyệt cũng hỏi.
"Đây là chuyện riêng tư của ta, không liên quan gì tới học phủ Vân Hải hay gia tộc của tai"
"Trần Mộc, hôm nay ta phải bảo vệ cho hẳn, nếu ai chạm vào hắn thì chính là đang chạm vào tai"
Khương m khuôn mặt lạnh lùng, nói từng chữ một. Biểu lộ lập trường! “Chúng ta đi!"
Ánh mắt Trần Mộc lạnh lùng nhìn Cư Cao Minh và Tần Như Nguyệt, sau đó xoay người đi ra khỏi Linh Bảo các.
Bảo Nhi nhanh chóng đuổi theo.
Về phần Khương _m, nàng ấy liếc nhìn Tân Như Nguyệt băng đôi mắt sắc bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-kiem/3407591/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.