Trong căn nhà gỗ nhỏ này được trang trí theo phong cách của một nữ tử, tinh xảo nhưng lại không xa xỉ cho lắm. 
Đằng sau mạn che có một bóng lưng uyển chuyển đang ngồi xếp bằng, tuy chỉ ngồi im lặng như thế nhưng lại toát ra một cỗ ý vị rất lớn. Trước người nàng có một cái lư hương, khói trong lư hương bốc ra lượn lờ xung quanh, bồng bềnh như mây, y hệt như tiên cảnh. 
"Sư tôn, hắn có thể tìm ra nơi này thì đúng là có chút hơn người." Bạch y nữ tử đứng trước màn che cung kính nói khẽ với nữ tử ngồi sau màn. 
Trong thâm tâm nàng rất khó hiểu là vì sao mà sư tôn lại để ý tên học viên kia như vậy, thậm chí không tiếc tự mình tới ban chỉ huy xắp xếp để dạy học cho hắn, dưới cái nhìn của nàng thì thiếu niên kia rất bình thường đã vậy còn mắc chứng ham ngủ, ngay cả tiêu chuẩn của học viên bình thường cũng chả đạt được. 
Đáng tiếc rằng là mặc dù nàng không hiểu hành động của sư tôn nhưng sư tôn vẫn không giải thích cho nàng bất cứ thứ gì. 
"Nếu ngay cả chút năng lực ấy mà hắn cũng không có thì hắn cũng không phải là "Hắn"." 
Nữ tử phía sau màn che khẽ mỉm cười, nhẹ tay vén tấm màn lụa lên, một dung mạo tuyệt thế khuynh thành, giống y như thiên thần hiện ra làm cho thiên địa ảm đạm trong chốc lát, trời trăng cũng không thể so sánh. 
Không phải ai khác, nàng chính là U Lan Tư, là chủ nhiệm lớp của Tịch Thiên Dạ. Sợ là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-de-nhat-de/1375354/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.