Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu thi triển thân pháp Vân Long Cửu Biến, cơ thể như hóa thành mây mù, hơi thở nén lại gần như không phát hiện ra, phóng rất nhanh về phía mở linh thạch.
Mỏ linh thạch của Trường Sinh Môn nằm trong sơn cốc giữa hai ngọn núi, được gọi là mỏ linh thạch ở ngọn núi Song Tử.
Vách núi ở đây dựng đứng, tán cây cổ thụ che trời, cũng có thể coi như một nơi đẹp đẽ để thư giãn, nhưng lại nằm sâu bên trong dãy núi Yêu Thú, không hề an toàn. Vì vậy đây chỉ là căn cứ để đào linh thạch của Trường Sinh Môn.
Mỏ linh thạch này mỗi năm có thể cung cấp gần 10 vạn linh thạch thượng phẩm cho Trường Sinh Môn, đảm bảo mức chi tiêu khổng lồ của Trường Sinh Môn.
Nếu như nơi này rơi vào tay của Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện, hậu quả thực sự không thể lường được.
Mặc dù chưa xác định được mỏ linh thạch xảy ra chuyện gì. Nhưng theo bản năng, Lăng Tiêu cảm giác được có quan hệ với Hợp Hoan Tông.
Lăng Tiêu cũng không lựa chọn con đường bình thường để đi, mà cẩn thận từng li từng tí leo lên ngọn núi Song Tử.
Ngọn núi Song Tử cao chót vót, ít ai lui tới, cực kỳ khó đi. Nếu thật sự có người bày trận mai phục ở trong mỏ linh thạch thì Lăng Tiêu cũng có thể chạy thoát an toàn.
Lăng Tiêu đi qua một mảnh núi rừng, cuối cùng cũng đi tới giữa sườn núi, đứng trên vách đá gần đó.
Phía dưới chính là mỏ linh thạch.
Lăng Tiêu cẩn thận từng chút thăm dò kiểm tra, phát hiện bên trong mỏ linh thạch không có một bóng người, không có bất kỳ đệ tử nào ở trong, hoàn toàn là hầm mỏ tĩnh mịch, không một tia sáng.
Nhưng khi Lăng Tiêu cùng tinh thần lực thì lại phát hiện ra sự nguy hiểm đang rình rập.
"Bên trong mỏ linh thạch có mai phục?"
Mắt Lăng Tiêu sáng lên, lần theo vách đá mà bắt đầu đi xuống.
Cơ thể hắn nhanh nhẹn vô cùng, giống như một con vượn đang leo vách núi, giẫm lên những miếng đá, không hề phát ra tiếng động.
Những thân cây khô và dây leo chằng chịt trên vách đá vừa hay có thể cho dấu cơ thể của Lăng Tiêu, dù dưới mỏ linh thạch có người thì cũng không phát hiện được dấu vết của Lăng Tiêu.
Khi khoảng cách giữa Lăng Tiêu và mỏ linh thạch chỉ còn mấy chục trượng, thì nghe được tiếng nói phát ra ở cây cổ thụ bên trái, tiếng người trao đổi rất nhỏ.
"Hửm?"
Lăng Tiêu khẽ liếc mắt sang, im lặng.
Đó là một cây cổ thụ rất to, cành lá rậm rạp, tán cây che trời. Trên ngọn cây có hay người mặc áo hai màu âm dương như đạo sĩ, đôi mắt họ liên tục nhìn bốn phía.
"Vương sư huynh, chúng ta có cần cảnh giác như vậy không? Đám Trường Sinh Môn đều là lũ phế vật, nếu bọn hắn dám đến thì mấy vị trưởng lão sẽ lập tức xử lý thay chúng ta." Một thanh niên tu vi Hóa Linh Cảnh tầng một nói.
"Trương sư đệ, không thể buông lỏng cảnh giác. Mấy vị trưởng lão và phó tông chủ cùng với người của Thiên Ma Điện sẽ chỉ xuất hiện vào thời khắc mấu chốt. Cấm chế ở đây sắp bị phá vỡ, ngay lúc này không thể xuất hiện sai lầm gì. Nhất định phải đề phòng Trường Sinh Môn lại phái người đến.! Dù sao bên trong Trường Sinh Môn vẫn có cường giả Tông Sư Cảnh."
Vương sư huynh đã là Hóa Linh Cảnh tầng thứ ba, cẩn thận dặn dò.
"Ồ!"
Trương sư đệ gật nhẹ đầu, con ngươi hơi đảo, cười khà khà: "Vương sư huynh, huynh nói xem rốt cục trong động kia là cái gì? Chẳng lẽ là rất nhiều linh khí hay bảo vật, công pháp cổ xưa? Không biết khi cấm chết bị phá vỡ thì chúng ta có thể có cơ hội đi vào không?"
"Ta cũng không rõ lắm, chỉ nghe các trưởng lão nói rằng bên trong kia có một động phủ của cường giả Thiên Nhân cảnh. Đám người Trường Sinh Môn đều ngu ngốc giống nhau. Trông coi kho báu mà không biết, lần này chúng ta lại có lợi! Ngươi không cần nghĩ nhiều làm gì, cứ làm tốt chuyện của mình, đến lúc đó không thiếu phần của ta và ngươi."
Vương sư huynh lên tiếng nhắc nhở.
Trên vách đá cách bọn họ mấy trượng, mây mù che mờ, những cây to nhỏ đan xen, Lăng Tiêu ấn núp trong đó. Sau khi hắn nghe được cuộc đối thoại của hai người, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm.
"Động phủ của Thiên Nhân Cảnh? Thật không ngờ hóa ra là Hợp Hoan Tông cùng Thiên Ma Điện cấu kết lại với nhau. Nhưng rốt cuộc làm như nào mà bọn hắn phát hiện ra động phủ của Thiên Nhân Cảnh bên trong mỏ linh thạch?"
Lăng Tiêu thầm nghĩ.
Cảm giác được chuyện phiền phức.
Nghe ý tứ trong câu nói của hai người kia thì Hợp Hoan Tông và Thiên Ma Điện đã phái đi không ít cao thủ, chỉ sợ không chỉ có một vị cường giả Tông Sư Cảnh.
Về phần bảo tàng bên trong động Thiên Nhân Cảnh, Lăng Tiêu không thèm để tâm.
Trêu hắn sao? Lấy danh tiếng Chí tôn của hắn, làm sao có thể để ý đến đồ của Thiên Nhân Cảnh? Trong trí nhớ của Lăng Tiêu, chỉ cần lấy bừa một môn võ học cũng là công pháp kinh thiên động địa. Về phần linh đan, linh khí! Bản thân liền Lăng Tiêu là Đan Khí Vô Song Chí tôn, trong động phủ Thiên Nhân Cảnh tối đa cũng chỉ là một ít Bảo Khí Bảo Đan, không tính tiền mấy thứ đó.
Cái Lăng Tiêu để ý nhất vẫn là muốn nghĩ cách cứu những đệ tử của Trường Sinh Môn.
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt của Lăng Tiêu lóe lên ánh sáng, lặng lẽ phi đến cây cổ thụ kia.
Cảm tưởng như là một làn sương mù thổi qua, gió núi từng cơn, thân hình của Lăng Tiêu xuất hiện ở trên cây cổ thụ trong nháy mắt. Sau đó đưa một ngón tay ra, kiếm khí xuất hiện, lập tức tấn công vào người có tu vi Hóa Linh Cảnh tầng thứ nhất.
Đạn Chỉ Thần Thông, võ học Địa cấp hạ phẩm!
Môn tuyệt học này chính là lấy chân khí trong cơ thể nén lại thành kiếm khí sắc bén mạnh mẽ, thông qua mười mạch đạo ở hai tay mà bắn ra, sức mạnh lớn, giết người vô tình.
Nhưng vừa rồi Lăng Tiêu cũng không hạ sát thủ, chỉ đánh lên huyệt đạo của đệ tử Hóa Linh Cảnh tầng một, khiến hắn bất động.
"Kẻ nào?"
Thế nhưng Vương sư huynh rất cảnh giác, gần như ngay lúc Lăng Tiêu ra tay là đã phản ứng lại, ánh mắt tên kia sắc bén, quát lên một tiếng.
Khi hắn xoay đầu lại thấy Lăng Tiêu chỉ là Chân Khí Cảnh, hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó cười khinh thường.
"Trường Sinh Môn? Chân Khí Cảnh tầng thứ chín mà cũng dám đi đến đây?"
Hắn bất ngờ vỗ một chưởng, từng đợt sóng chân khí ào ra, cây cổ thụ rung mạnh, chưởng ấn vào phủ về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm, không tránh không né, nhưng đấm ra một quyền, cứng rắn vô cùng, giống như một bộ mặt giận dữ, đột nhiên đánh lên người Vương sư huynh.
Uỳnh!
Vương sư huynh phun ra một ngụm máu tươi trong miệng, như bị sét đánh, chưa kịp hét lên một cái thì đã bị Lăng Tiêu đánh tiếp một cái bào bụng, đánh tan chân khí của hắn.
Ngay tại thời điểm hắn định liều mạng kêu to, một đường khí lạnh xuất hiện trước lồng ngực của hắn.
"Nếu không muốn chết thì câm miệng!"
Giọng nói của Lăng Tiêu xuất hiện bên tai của hắn, Vương sư huynh giật mình một cái, bàng hoàng không dám nói một lời.
Lăng Tiêu và Vương sư huynh giao đấu chỉ tầm mấy hơi thở đã xong, đã vậy còn không gây nên tiếng động lớn, người ở phía dưới căn bản không thể nghe thấy.
"Vương Bác, xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai thanh niên mặc áo đen đứng trên một tảng đá lớn, ánh mắt rè chừng, ma khí cuồn cuộn.
Hai người này đều là đệ tử của Thiên Ma Điện cũng đạt đến Hóa Linh Cảnh tầng thứ ba.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.