Liễu Hùng Phi và đại sư Tiêu Mộc đến, tất nhiên sẽ làm cho cả Trường Sinh Môn cảm thấy vinh hạnh mà vừa mừng vừa lo, cộng thêm việc Lăng Tiêu thoát khỏi nguy hiểm một cách vô cùng khó tin. Đa phần các đệ tử đều cao hứng bừng bừng, cảm thấy vô cùng quang vinh. Nam Cung Hiên căn dặn đệ tử của Trường Sinh Môn tổ chức yến tiệc, mở tiệc chiêu đãi Liễu Hùng Phi và đại sư Tiêu Mộc. Trong yến hội, mọi người ăn uống linh đình, chủ và khách đều vui vẻ. Sau khi chấm dứt, Liễu Hùng Phi và Lăng Tiêu đi vào rừng trúc đằng sau Cẩm Sắt các. "Ra mắt Thiếu chủ!" Vẻ mặt Liễu Hùng Phi vô cùng cung kính, thi lễ một cái thật sâu với Lăng Tiêu. "Đứng lên đi." Lăng Tiêu nói lạnh nhạt. Liễu Hùng Phi đã biết thân phận của Lăng Tiêu từ lâu, hắn là thủ hạ cũ từng chinh chiến với Trấn Yêu Vương, có thể nói là rất chung thành với Trấn Yêu Vương. Số tài nguyên mỗi tháng gửi cho Lăng Tiêu đều là từ phủ Trấn Yêu Vương ở Vương đô đưa qua chỗ Liễu Hùng Phi, sau đó Liễu Hùng Phi lại gửi đến núi Trường Sinh. Chỉ là lúc trước, Lăng Tiêu thật sự là đồ bỏ đi, khiến người khác không thấy nổi một chút hy vọng. Bởi vậy ngoài việc mỗi tháng cung cấp tài nguyên và âm thầm bảo vệ bên ngoài cho Lăng Tiêu, thì hắn cũng không xuất hiện gặp Lăng Tiêu. "Thiếu chủ tư chất tuyệt thế, trong thời gian ngắn đã đạt đến cảnh giới hiện tại. Nếu Vương gia biết được nhất định sẽ vui mừng." Liễu Hùng Phi đứng dậy, trên mặt vừa xúc động vừa xấu hổ. Xúc động là vì hóa ra Lăng Tiêu không phải củi mục, không những thế mà còn là thiên tài võ đạo vạn người khó có một. Xấu hổ chính là những năm qua bản thân đã sơ sót quá nhiều với thiếu chủ. Dù sao Lăng Tiêu trước kia cũng khiến hắn thất vọng quá nhiều. "Ngươi có biết...Phụ Vương ta giờ ở đâu không? Vì sao ba năm trước ông ấy lại mất tích?" Lăng Tiêu lên tiếng hỏi. Dù sao nếu không phải những năm qua được Liễu Hùng Phi âm thầm bảo vệ thì hắn cũng đã bị người khác hại chết không biết bao nhiêu lần. Hắn không trách tội Liễu Hùng Phi. Mà khi đã chiếm lấy thân thể Lăng Tiêu này thì chuyện của Lăng Tiêu (cũ) chính là chuyện của mình hiện tại. Nguyên nhân khiến Lăng Tiêu bị mang đến nơi này chính là Trấn Yêu Vương đột nhiên mất tích vào ba năm trước. "Thuộc hạ cũng không rõ lắm." Liễu Hùng Phi cười khổ, nhưng do dự một chút lại tiếp tục nói: "Nhưng mà dù thuộc hạ không biết rõ nguyên nhân nhưng cả gan đoán rằng chuyện đó có liên quan đến mẫu thân của Thiếu chủ." "Mẫu thân ta?" ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO Lăng Tiêu có chút bàng hoàng, dựa vào trí nhớ cũ của thân thể này thì mẹ của hắn không phải đã qua đời từ lâu rồi sao? "Đúng vậy thưa Thiếu chủ! Chắc hẳn có liên quan đến Vương phi! Năm đó khi Vương phi và Vương gia gặp nhau, ta đã đoán Vương phi có thân phận thần bí. Thời điểm Vương gia dẫn đại quân xuất chinh, có một lần vô tình cứu Vương phi. Lúc đó Vương phi giống như đang bị đuổi giết, nếu không có Vương gian thì sợ là khó chạy thoát. Về sau thì Vương gia và Vương phi càng ngày càng hiểu nhau, cuối cùng thành hôn và sinh ra Thiếu chủ." Trong ánh mắt Liễu Hùng Phi như đang nhìn về quá khứ, ông tiếp tục nói: "Mà chưa được một tháng sau khi Vương phi vừa sinh ra người, Vương phi bỗng nhiên biến mất. Lúc đó Vương gia như hóa điên, tìm khắp Đại Hoang Cổ Quốc cũng không tìm được manh mối! Từ đó về sau, Vương gia bắt đầu ảo não buồn rầu. Mãi cho đến ba năm trước, Vương gia đột nhiên rời khỏi Trấn Yêu Vương phủ, biệt tăm biệt tích!" "Chỉ là nghe nói rằng trước khi Vương gia rời đi đã nhận được một bức thư. Khiến cho ngài ấy cực kỳ kích động, tự nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, sau đó thì biến mất." Lăng Tiêu chú ý lắng nghe, cũng tự suy đoán trong đầu. Mình chưa từng gặp vị mẫu thân kia, có lẽ là đệ tử của Tông môn lớn nào đó. Chỉ là do duyện phận lại xuất hiện ở Đại Hoang Cổ Quốc, hơn nữa gặp được Trấn Yêu Vương. Chỉ sợ là sau đó xảy ra biến cố, mẫu thân của mình với không từ biệt mà đi. Ba năm trước Trấn Yêu Vương cũng biến mất, nếu thật sự là nhận được bức thư gì đó, vậy nội dung phải có liên quan đến mẫu thân. Dù sao Đại Hoang Cổ Quốc quá nhỏ. Nếu so sánh với Đại lục Chiến Thần thì Đại Hoang Cổ Quốc giống như là một giọt nước trên một con sông, vô cùng nhỏ bé. Mà sau khi Trấn Yêu Vương rời đi, chuyện kế tiếp cũng rất dễ dàng hiểu, những trưởng lão trong gia tộc kia đã suy nghĩ vắt óc tìm kế để cho cháu trai mình thừa kế tước vị Trấn Yêu Vương. Cho nên tất nhiên Lăng Tiêu đã trở thành cái gai trong thịt trong mắt của tất cả mọi người. Nếu không phải có Liễu Hùng Phi âm thầm bảo vệ, chỉ sợ Lăng Tiêu đã sớm chết lặng yên không một tiếng động. "Tên mẫu thân ta là gì?" Lăng Tiêu hỏi. "Vương phi tên là Mục Hàn Yên!" Liễu Hùng Phi trả lời. "Mục Hàn Yên sao?" Lăng Tiêu âm thầm nhớ kỹ cái tên này, gật đầu. "Chuyện hôm nay đa tạ ngươi. Liễu thúc!" Liễu Hùng Phi vừa mừng vừa lo, vội vàng nói: "Thiếu chủ khách khí, cái này vốn là trách nhiệm và phận sự của ta! Thiếu chủ, lần này ta có một việc phải nói với người." "Chuyện gì?" "Ba tháng sau, Thiếu chủ tròn mười sáu tuổi. Ở Đại Hoang Cổ Quốc, mười sáu tuổi là đã trưởng thành rồi, năm đó Vương gia đã sắp xếp một hôn sự cho Thiếu chủ. Chính là Tiểu công chúa của Quốc vương, sau lễ trưởng thành Thiếu chủ nhất định phải cưới Tiểu công chúa làm vợ!" "Hơn nữa ba tháng sau cũng là thời gian thi đấu của Trấn Yêu Vương phủ. Ta đã nhận được mật báo, Đại trưởng lão đã quyết định vào ngày thi đấu, chọn ra đệ tử ưu tú nhất gia tộc, mòi Quốc vương đến, thừa kế tước vị Trấn Yêu Vương!" Liễu Hùng Phi trịnh trọng nói. "Cưới Tiểu công chúa làm vợ? Ta không có hứng thú về việc này! Nhưng tước vị Trấn Yêu Vương, mặc dù ta cũng không có hứng thú gì nhưng đó là đồ của Phụ vương ta! Không phải thứ bọn hắn động vào được." Lăng Tiêu cười nhạt một cái, trong ánh mắt có chút sắc lạnh. "Thiếu chủ! Việc cưới Tiểu công chúa chắc bỏ qua thôi! Biểu hiện trong ba năm vừa rồi của Thiếu chủ... mắt người của hoàng thất đều thấy, tất nhiên không thể gả Tiểu công chúa cho người. Chẳng qua bọn họ đang chờ người trưởng thành rồi giải quyết hoặc chờ người chết thì có thể hủy bỏ hôn ước! Hơn nữa thuộc hạ còn nghe nói, Tiểu công chúa là người có thể chất thuần âm, đã được một vị trưởng lão của Nhật Nguyệt Tinh Thần Tông nhận làm đệ tử!" Liễu Hùng Phi lại cười khổ. Đại Hoang Cổ Quốc tuy mạnh, nhưng so với Nguyệt Tinh Thần Tông là thánh địa võ đạo, tất nhiên là không đủ trình độ. "Nguyệt Tinh Thần Tông vẫn còn sao?" Lăng Tiêu hơi ngạc nhiên, không ngờ nghe được một cái tên quen thuộc từ lời Liễu Hùng Phi. Hắn cực kỳ hiểu rõ về Nhật Nguyệt Tinh Thần Tông, phải nói là có quan hệ không nhỏ với hắn. Vậy nên ngược lại...có chút thú vị! Khóe miệng Lăng Tiêu nở một nụ cười, nói: "Được! Ta biết rồi! Chờ ta xử lý xong chuyện Trường Sinh Môn sẽ lập tức đi về Vương đô. Không bỏ lỡ trận thi đấu vào ba tháng sau." Liễu Hùng Phi nhìn Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu giống như không vì chuyện hôn ước mà ảnh hưởng đến tinh thần. Ông thở dài trong lòng, đồng thời cũng tán thưởng nhiều thêm mấy lần. Thiếu niên tuổi trẻ hăng hái, ai có thể chịu nhẫn nhục bị hủy bỏ hôn ước? Nhưng nhìn vẻ mặt của Lăng Tiêu, mặc kệ là thật sự không quan tâm hay dấu tức giận dưới đáy lòng, đều chứng minh rằng Lăng Tiêu không hề đơn giản như bên ngoài. Hữu dũng vô mưu là kẻ tầm thường! Hữu dũng hữu mưu mới là anh hùng hào kiệt!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]