Chương trước
Chương sau
"Thánh tử! Hay là ngươi tạm thời trốn đi. Ngươi trốn một nơi xa xa nào đó, khẳng định Lâm Sơn không tìm thấy ngươi!" Cổ Chung cũng vội vàng nói.
"Không sai! Thánh tử, ngươi là kỳ tài ngút trời, không chừng chỉ vài năm là có thể phá vỡ bình cảnh mà bước vào Tông Sư cảnh, đến lúc đó trở về nhận tổ quy tông. Chắc thái thượng trưởng lão Lâm Sơn cũng không dám làm gì với ngươi."
Vương Hàm cũng vô cùng lo lắng.
"Khi ta giết Lâm Hạo Vũ thì cũng là mục tiêu công kích ở Trường Sinh Môn. Các ngươi có đồng ý ở lại đây không? Nếu các ngươi đi bẩm báo Lâm Sơn thì chắc sẽ được ban thưởng không ít."
Lăng Tiêu khẽ cười, mắt nhìn ba người Lưu Truyện Hùng.
"Sao Thánh tử lại nói vậy?"
Lưu Truyện Hùng sầm mặt nói: "Anh em ba người chúng ta đều được Thánh tử cứu sống. n cứu mạng còn lớn hơn trời, sao ba chúng ta có thể làm việc vong ân phụ nghĩa như vật? Đây là không bằm súc vật!"
Lăng Tiêu nhìn ba người Lưu Truyện Hùng, thấy vẻ mặt của họ đều thành thật, trong lòng thầm tán thưởng. Ba người này có cách làm người không tệ, có thể dùng!
"Các ngươi yên tâm đi! Tuy Lâm Sơn mạnh nhưng hắn không thể giết ta ở bên trong Trường Sinh Môn được. Nếu hắn cố tình thì ta thấy Trường Sinh Môn thiếu đi một đại trưởng lão cùng không sao."
Lăng Tiêu đứng chắp tay, sự tự tin toát ra trên người.
Ba người Lưu Truyện Hùng cũng bị lây lan sự tự tin này của Lăng Tiêu, thâm chí còn tin tưởng, tâm trạng nôn nóng cũng dần bình tĩnh lại.
"Phiêu Phiêu, trông chừng hắn. Ba người các ngươi đi theo ta."
Lăng Tiêu để Liễu Phiêu Phiêu coi chừng Lăng Khôn, mang theo ba người Lưu Truyện Hùng đi vào trong rừng trúc.
"Nói võ học mà các ngươi đang tu luyện cho ta biết, nói thật chi tiết!"
Lăng Tiêu nói bình thản.
Ba người Lưu Truyện Hùng nhìn nhau, mặc dù có chút không hiểu nhưng vẫn thật thà nói võ học mình đang tu luyện ra.
Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung và Vương Hàm đều là cô nhi, không có người sau lưng hỗ trợ. Sau khi gia nhập Trường Sinh Môn đều tu luyện dựa vào bản thân, vất vả lắm mới tu đến Chân Khí cảnh, trở thành đệ tử nội môn.
Mà Lưu Truyện Hùng tu luyện võ học Thiết Kiếm Quyết Huyền cấp trung phẩm là cao nhất. Cổ Chung tu luyện võ học Mãng Ngưu Kính Huyền cấp hạ phẩm. Vương Hàm tu luyện Hãn Hải Kiếm Quyết là võ học Huyền cấp hạ phẩm.
Lăng Tiêu im lặng một lúc lâu, mãi sau mới nói: "Lưu Truyện Hùng! Ngươi tu luyện Thiết Kiếm Quyết cũng có một chút thành quả, nhưng mà võ học này quá thấp kém. Ta sẽ truyền cho ngươi võ học khác là Quân Thiên Kiếm Quyết, là Địa cấp tuyệt phẩm, khi tu luyện đến cực hạn có thể so với võ học Thiên cấp!"
"Cái gì? Võ học Địa cấp tuyệt phẩm?" Lưu Truyện Hùng bàng hoàng cả người, mắt trợn tròn không tin nổi.
Lời của Lăng Tiêu tạo nên một cơn sóng lớn trong lòng hắn, Cần hiểu rằng võ học lợi hại nhất Trường Sinh Môn cũng chỉ là Địa cấp hạ phẩm Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm. Lăng Tiêu lại nói muốn truyền cho hắn võ học Địa cấp tuyệt phẩm?
Nhìn biểu cảm khó tin của Lưu Truyện Hùng Lăng Tiêu cũng không giải thích. Hắn đưa ngón tay chỉ vào ấn đường của Lưu Truyện Hùng, nội dung Quân Thiên Kiếm Quyết vô cùng huyền ảo cứ thể đi vào đầu của Lưu Truyện Hùng.
Đương nhiên, Lăng Tiêu truyền lại chỉ là những trang đầu, có thể có được số còn lại hay không còn phải dựa vào biểu hiện của Lưu Truyện Hùng.
Cảm nhận được trong đầu xuất hiện võ học huyền ảo, Lưu Truyện Hùng ngây dại ngay tại chỗ, sau đó lập tức ngồi khoanh chân dưới đất, bắt đầu tìm hiểu võ học này.
Cổ Chung và Vương Hàm cũng rất ngạc nhiên và sợ hãi, sau đó ánh mắt nhìn Lăng Tiêu cũng chờ mong.
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười nói: "Cổ Chung, ngươi có thần lực trời ban, thích hợp với võ học tu luyện cơ thể. Ta sẽ truyền cho ngươi một môn võ học Địa cấp tuyệt phẩm Đại Lực Ngưu Ma Quyền! Còn Vương Hàm, tính tình ngươi điềm tĩnh, Kiếm Tẩu Không Linh rất phù hợp với khí chất đó nhưng Hãn Hải Kiếm Quyết lại không thích hợp. Ta sẽ truyền cho ngươi Ngọc Nữ Thập Tam Kiếm là Địa cấp tuyệt phẩm!"
Lăng Tiêu nói xong cũng duỗi ngón tay ra chỉ về ấn đường của Cổ Chung và Vương Hàm, truyền hai võ học này cho họ.
Quân Thiên Kiếm Quyết, Đại Lực Ngưu Ma Quyền và Ngọc Nữ Thập Tam Kiếm!
Ba môn võ học này đều là Địa cấp tuyệt phẩm, hơn nữa còn đồng bộ với luyện khí tâm pháp. Trải qua sự khảo nghiệm của Lăng Tiêu, ba người Lưu Truyện Hùng từ tâm tính đến tư chất đều là đối tượng tuyển chọn tốt nhất.
Lăng Tiêu cũng tiện thể truyền võ học cho họ.
Tương lai muốn chấn hưng Trường Sinh Môn, chỉ dựa vào một người là Lăng Tiêu thì không làm được, nhất định phải bồi dưỡng nhiều đệ tử mạnh mẽ.
Nhìn Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung và Vương Hàm đang mừng rỡ như điên, đều đang rơi vào trạng thái tu luyện. Lăng Tiêu cười nhẹ, xoay người đi khỏi rừng trúc.
Lăng Tiêu đi vào trong lầu các thăm Tuyết Vi, thấy nàng ấy còn đang ngủ sau nhưng hơi thở đã đều và ổn định hơn nhiều, hắn mới yên tâm rời đi. Ầm!
Lăng Khôn bị quăng sang một bên, ngã cục xuống, bụi đất bắn lên khiến hắn ho sặc sụa.
"Nói đi! Là ai sai ngươi đối phó với ta."
Lăng Tiêu nhìn Lăng Khôn lạnh lùng.
"Ngươi có ý gì? Ta không hiểu."
Lăng Khôn nhìn Lăng Tiêu hoảng sợ.
"Đến giờ mà ngươi vẫn không chịu khai thật? Cũng được, quá lắm thì ta tốn thêm một ít sức lực mà thôi."
Lăng Tiêu cười lạnh, hai mắt xuất hiện hai vòng xoáy màu đen. Lăng Không bị khống chế, vẻ mặt trở đên ngơ ngác mơ hồ.
Tinh thần của Lăng Tiêu quá mạnh mẽ, chỉ thi triển một ít bí pháp chấn nhiếp tinh thần là Lăng Không phải ngoan ngoãn nghe lời.
"Là ai sai khiến ngươi đối phó với ta?" Lăng Tiêu hói.
"Là Đại trưởng lão."
Lăng Khôn cứ đờ đẫn nói: "Ba năm trước, sau khi Trấn Yêu Vương mất tích, ngươi bị đưa đến Trường Sinh Môn. Ban đầu Đại trưởng lão chỉ là để ta giám sát ngươi. Nhưng không ngờ tu vi của ngươi bỗng nhiên tăng mạnh khiến Đại trưởng lão bất an. Ông ta đã lên kế hoạch để cho cháu mình thừa kế tước vị Trấn Yêu Vương. Nếu như ngươi trẻ về Vương đô, nhất định sẽ phá hỏng kế hoạch của ông ta. Cho nên Đại trưởng lão mới liên lạc với ta, muốn diệt trừ ngươi. Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn và Đại trưởng lão là bạn cũ, cho nên ta mới tìm được Lâm Sơn cùng Lâm Hạo Vũ..."
Lăng Tiêu nhíu hàng lông mày lại.
Hắn biết cơ thể này chính là con trai độc nhất của Trấn Yêu Vương, Đại Hoang Cổ Quốc. Chỉ là Trấn Yêu Vương mất tích ba năm trước, Lăng Tiêu được để bảo vệ dưới danh nghĩa của Trường Sinh Môn.
Ba năm qua, mặc dù Lăng Tiêu không có thiên phú tu luyện, hoàn toàn là một tên bỏ đi. Nhưng có Trường Sinh Môn trông nom nên cũng có thể bình an sống qua ngày.
Nhưng người nào biết, Liễu Y Y cùng Lăng Khôn phối hợp mưu hại Lăng Tiêu. Ngược lại khiến cho Thôn Thiên Chí tôn là Lăng Tiêu sống lại.
Chỉ là những người kia trong vương đô là âm hồn không tan, thật sự vươn tay tới Trường Sinh Môn.
"Đại trưởng lão Lăng Vân Tường? Có cháu là Lăng Thiên Tứ đúng không? Đã chiếm cơ thể của ngươi thì hai người này ta sẽ giúp ngươi loại trừ."
Lăng Tiêu âm thầm suy nghĩ.
"Đại trưởng lão muốn giết ngươi cũng vì một nguyên nhân. Chính là Trấn Yêu Vương và Quốc vương đã sắp xếp cho ngươi một mối hôn sự từ nhỏ. Để cho Tiểu công chúa làm vợ ngươi, nhưng sau khi Trấn Yêu Vương mất tích, danh tiếng phế vật của ngươi cũng lam xa đến Vương đô. Hoàng thất muốn hủy bỏ mối hôn sự này, hơn nữa Đại công tử Lăng Thiên Tứ cũng rất thích Tiểu công chúa. Chỉ có giết ngươi...thì hôn ước tiểu công chúa và ngươi mới loại bỏ. Hắn mới có có hôi cười Tiểu công chúa làm vợ!"
Bị Lăng Tiêu dùng tinh thần bí thuật khống chế, Lăng Khôn kể mọi chuyện rất chi tiết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.