"Thánh tử! Hay là ngươi tạm thời trốn đi. Ngươi trốn một nơi xa xa nào đó, khẳng định Lâm Sơn không tìm thấy ngươi!" Cổ Chung cũng vội vàng nói. 
"Không sai! Thánh tử, ngươi là kỳ tài ngút trời, không chừng chỉ vài năm là có thể phá vỡ bình cảnh mà bước vào Tông Sư cảnh, đến lúc đó trở về nhận tổ quy tông. Chắc thái thượng trưởng lão Lâm Sơn cũng không dám làm gì với ngươi." 
Vương Hàm cũng vô cùng lo lắng. 
"Khi ta giết Lâm Hạo Vũ thì cũng là mục tiêu công kích ở Trường Sinh Môn. Các ngươi có đồng ý ở lại đây không? Nếu các ngươi đi bẩm báo Lâm Sơn thì chắc sẽ được ban thưởng không ít." 
Lăng Tiêu khẽ cười, mắt nhìn ba người Lưu Truyện Hùng. 
"Sao Thánh tử lại nói vậy?" 
Lưu Truyện Hùng sầm mặt nói: "Anh em ba người chúng ta đều được Thánh tử cứu sống. n cứu mạng còn lớn hơn trời, sao ba chúng ta có thể làm việc vong ân phụ nghĩa như vật? Đây là không bằm súc vật!" 
Lăng Tiêu nhìn ba người Lưu Truyện Hùng, thấy vẻ mặt của họ đều thành thật, trong lòng thầm tán thưởng. Ba người này có cách làm người không tệ, có thể dùng! 
"Các ngươi yên tâm đi! Tuy Lâm Sơn mạnh nhưng hắn không thể giết ta ở bên trong Trường Sinh Môn được. Nếu hắn cố tình thì ta thấy Trường Sinh Môn thiếu đi một đại trưởng lão cùng không sao." 
Lăng Tiêu đứng chắp tay, sự tự tin toát ra trên người. 
Ba người Lưu Truyện Hùng cũng bị lây lan sự tự tin này của Lăng Tiêu, thâm chí còn tin tưởng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-dai-de/781766/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.