Dị tượng kia kéo dài tận nửa canh giờ mới chậm rãi mờ đi. Hào quang trên người Tịch Thiên Dạ chói lòa khiến người ta không thể mở mắt ra được.
Sau một hồi lâu thì kim quang chói mắt kia mới chậm rãi thu lại, cái cỗ khí tức Chí Thánh bàng bạc mãnh liệt kia cũng chậm rãi tan biến, hắn lại hóa thành một tên thanh niên bình thường.
Nhìn bề ngoài Tịch Thiên Dạ cũng chẳng có gì khác biệt so với lúc trước.
Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ sẽ lphát hiện có chỗ khác biệt, dường như hắn đứng ở đằng kia, nhưng thật ra lại không phải ở đằng kia.
Nói rõ thế này, tựa như ngươi có thể trông thấy hắn ở nơi đó, nhưng lại giống như hắn đang ở một khoảng không gian thời gian khác.
Một người bình thường không nhìn thấy, sờ không được, mãi mãi cũng không có cách nào theo dõi được không gian thời gian bên trong.
Cố Khinh Yên cùng Hà Bách Châu vẫn còn tu luyện, chẳng những bọn họ không có bị sự đột phá của Tịch Thiên Dạ làm cho bừng tỉnh, mà ngược lại càng thêm thâm trầm chuyên chú.
Tịch Thiên Dạ liếc mắt nhìn hai cô gái, đừng nói là động tĩnh đột phá của hắn, mà lúc này cho dù có người cầm lấy một cây đao đâm về phía các nàng, các nàng cũng sẽ không động đậy, bởi vì một khi từ bỏ thì mãi mãi sẽ không cách nào đặt chân vào con đường kia một lần nào nữa.
" Lại giúp các ngươi một tay đi."
Thánh quang trên người Tịch Thiên Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3747309/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.