"Tiểu oa nhi, các ngươi đi sâu vào vết nứt thiên dã nguyên như thế có thể là có thu hoạch lớn gì chứ nhỉ?."
Tầm mắt ý vị sâu xa của tráng hán áo giáp liệt diễm nhìn mấy người Tịch Thiên Dạ.
Khắp nơi trong Thánh Khư đều có cơ duyên, bình thường mà nói nơi càng nguy hiểm cơ duyên càng nhiều.
Cho nên rất nhiều tu sĩ đều sẽ tận lực thăm dò một số khu vực nguy hiểm, xác suất gặp đại cơ duyên cũng lớn hơn.
Vết nứt thiên hoang dã chính là nơi có mai phục nguy hiểm, cơ duyên khắp nơi trong Thánh Khư.
Bởi vì rất nguy hiểm cho nên người tới nơi này tương đối thưa thớt.
Chớ nói mấy tiểu oa nhi, cho dù những người như bọn họ cũng không dám chạy loạn ở vết nứt thiên dã nguyên, nói không chừng sẽ xuất hiện nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
"Ngươi kêu người nào là tiểu oa nhi!"
Sắc mặt Hà Bách Châu băng lãnh.
"Aiyo, rất có tính cách."
Tráng hán áo giáp cười nhạo một tiếng, rõ ràng không để Hà Bách Châu vào mắt.
"Hà tất nói nhảm với bọn hắn, trực tiếp giết rồi soát người mới biết bọn hắn có lấy được cơ duyên bảo vật gì hay không."
Vừa dứt lời, một khí tức âm hàn đến cực điểm liền bao phủ mà ra, hóa thành một chưởng ấn lúc sáng lúc tối đánh về phía mấy người Tịch Thiên Dạ.
Người xuất thủ chính là nho sĩ trung niên trong ba người, tướng mạo của hắn trong ba người thuộc loại bình thường, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3743470/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.