Tổ bốn người Chúc Diễm Tâm thành kết trận Tứ Tượng Niết Bàn Trận cố gắng xông ra, một bên khác Hà Bách Châu cũng đang lặng lẽ chạy ra bên ngoài.
"Cái tên Tịch Thiên Dạ thật là thích xen vào việc của người khác, bây giờ tốt rồi."
Hà Bách Châu âm thầm tức giận, nếu như không phải Tịch Thiên Dạ thì bọn hắn cũng không đến mức gặp phải phiền phức lớn như thế.
Chuyện cho tới bây giờ nàng chỉ hy vọng có thể may mắn chạy đi, cũng may vị trí của nàng ở ngay phía mép mà nàng vẫn chưa lộ diện, từ Trạch Thủy thành đi ra ngoài dễ hơn rất nhiều.
Mà nàng cũng nắm chắc thời cơ lúc bốn người Chúc Diễm Tâm xông ra ngoài thu hút sự chú ý của mọi người thì đây chính là thời cơ tốt nhất để nàng lặng yên rút đi.
Tình huống trước mắt đã rất rõ ràng, bây giờ có thể chạy trốn đã là điều rất may mắn rồi. Có thể sống sót hay không phải xem bản lãnh của mình.
"Cô nương còn chạy đi đâu, nếu đã tới thì ở đây đi."
Nhưng Hà Bách Châu vừa mới chạy ra vài trăm dặm liền bị một hư ảnh nhàn nhạt chặn đường đi.
Ở trước mặt nàng là một tên lão giả gầy gò mang áo bào đen, ánh mắt che lấp, chỗ mi tâm có một ấn ký đầu lâu lúc sáng lúc tối, tà khí từ trên người hắn phát ra có thể biết được công pháp của người này cũng không phải chính đạo gì.
"Các hạ có ý gì, ta chẳng qua là trùng hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3740459/chuong-1064.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.