🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc dù trước mắt chỉ là tu vi Thánh Giả nhưng nó lại tôn quý hơn một vài Tiên Thiên thành đế giả, thậm chí cao hơn sinh linh Thiên Tiên thành Tổ cảnh. 

 Vì nó chính là sinh linh cực hạn, tương lai nó muốn đột phá làm Chí Đế thậm chí đột phá Chí Tổ sẽ dễ dàng hơn gấp trăm nghìn lần so với những sinh linh khác. 

 "Không tệ không tệ, tiểu tử này có tiền đồ vô lượng." 

 Hải U Hoàng không ngừng tán dương, nếu là thời kỳ hắn toàn thịnh, đụng tới U Minh bọ cạp hoàng thiên phú như vậy cũng khẳng định sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng nó. 

 Không thể không nói, vận khí Tịch Thiên Dạ thật mạnh. Bảo vật người khác nằm mơ cũng không chiếm được mà hắn lại nhẹ nhàng đạt được. 

 Địa Mạch huyết tuyền năng lượng vì ấp Lục Dực U Minh bọ cạp hoàng nên đã tiêu hao trên tám phần mười. 

 Còn lại một hai phần Địa Mạch huyết khí, Tịch Thiên Dạ không tiếp tục vận dụng mà để lại cho Yên Nhạc hoàng tộc. 

 Mặc dù Địa Mạch huyết tuyền chính là Tịch Thiên Dạ tìm được, nhưng bất luận nói thế nào, Địa Mạch huyết tuyền cũng là xuất hiện bên trong Yên Nhạc tổ lăng, nên Yên Nhạc hoàng tộc có tư cách đạt được một phần cơ duyên. 

 Huống chi, hiện tại Yên Nhạc hoàng tộc trải qua đại kiếp, bách phế đãi hưng, càng thêm cần bồi dưỡng nhân tài. 

 "Chí Thánh! Thiên sinh chính là Chí Thánh." 

 Tô Hàm Hương trợn mắt há mồm nhìn Lục Dực ấu hạt trên ống tay áo Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ. 

 Còn nhỏ như thế đã là Chí Thánh rồi sao? 

 Tô Hàm Hương đi theo Tịch Thiên Dạ thời gian dài như vậy, tự nhiên không có khả năng đến một chút hiểu biết cũng không có. 

 Nàng cũng hiểu biết một chút truyền thuyết liên quan đến Chí Thánh cùng Thiên Thánh. 

 Mặc dù bên trong thế giới của nàng không có Chí Thánh, nhưng nàng cũng hiểu rõ Chí Thánh đáng sợ đến thế nào. 

 Chí Thánh! Theo lời Tịch Thiên Dạ giải thích thì đó là tồn tại thần thánh nhất bên trong Thánh Giả, có thể so với cường giả Chí Tôn Vương cấp độ ba. 

 Nàng hoàn toàn không tưởng tượng được, xuất sinh chính là thực lực Chí Tôn Vương cấp độ ba là khái niệm gì chứ. 

 Có người tu luyện cả một đời, thậm chí hai đời, mười đời đều khó có khả năng tu luyện thành Chí Tôn Vương. 

 Một con bọ cạp vừa ra đời liền đứng tại đỉnh phong của chúng sinh. 

 Huống chi theo Tịch công tử nói, một vài Chí Thánh lợi hại hoàn toàn có thể địch nổi Chí Tôn Vương cấp độ tư. 

 Chí Tôn Vương cấp độ thứ tư thuộc về vô thượng truyền thuyết, chỉ có xuất hiện qua trong truyền thuyết. 

 Thiên Dạ thần điện điện chủ trong truyền thuyết chính là Chí Tôn Vương câp độ thứ tư. 

 "Không cần hâm mộ, chỉ cần cố gắng, bất kỳ người nào đều có thể bước lên đỉnh cao." 

 Nhìn biểu lộ của Tô Hàm Hương, Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói. 

 …. 

 Mười ngày sau, trên hồ Thu Thủy. 

 "Tịch công tử, ngươi thật sự phải đi sao?" 

 Tô Hàm Hương đứng bên trên hồ nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ, muốn gì đó nhưng lại thôi. 

 "Không sai, ước định ban đầu đã hoàn thành, cũng nên đi." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Hắn đạt được vật hắn muốn, Tô Hàm Hương cũng cứu vớt quốc gia của nàng, vẹn toàn đôi bên nên cũng phải nói lời ly biệt. 

 "Ngươi muốn đi tìm bốn khỏa thần thạch khác sao?" 

 Tô Hàm Hương nói khẽ. 

 Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, đạt được bốn khỏa thần thạch khác và tạo nên thân thể của mình, chính là sự tình khẩn yếu nhất lúc này. 

 Dù sao, hắn không có khả năng một mực dùng thân thể Nhiếp Nhân Hùng để tu luyện. 

 Hắn đã có được tin tức nơi hạ lạc các bốn khỏa thần thạch khác của Nguyên Tố thần trượng, tiếp theo cần phải làm chính là tiến đến tìm ra bốn khỏa thần thạch còn lại. 

 "Ta…ta có thể đi cùng ngươi không?" 

 Tô Hàm Hương trầm ngâm rất lâu, cuối cùng lấy dũng khí để hỏi. 

 Nàng muốn cùng Tịch Thiên Dạ rời đi, thậm chí vì thế bỏ xuống gia tộc cũng nguyện ý. 

 Thế nhưng….Tịch Thiên Dạ tựa hồ không nguyện ý. 

 Trong lòng Tô Hàm Hương đắng chát, ước định ban đầu chẳng lẽ hắn quên rồi sao! Thần thạch cùng tin tức căn bản không phải thù lao, chẳng qua chỉ là phụ tặng mà thôi. Thù lao chân chính chính là nàng nguyện ý làm nô tỳ hầu hạ hắn cả đời. 

 Nhưng việc này, Tịch Thiên Dạ tựa hồ đã quên, cho tới bây giờ đều không nhắc qua. 

 Hắn cứ như vậy xoay người đi, nàng phải làm sao bây giờ? 

 "Không thể, việc ta rời đi nguy cơ trùng trùng, mang theo ngươi thật không tiện lắm." 

 Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lắc đầu, quá quyết cự tuyệt nói. 

 Tô Hàm Hương nghe vậy cũng không nói gì thêm, cúi đầu khẽ thở dài. 

 Kỳ thật trong tâm nàng đã sớm biết đáp án, lấy dũng khí nói ra cũng chỉ là không muốn ấp ủ mãi mà thôi. 

 Tô Hàm Hương nàng cho tới bây giờ đều không phải người không giữ lời hứa, nếu lúc trước nói ra lời kia, vậy liền không thể thu hồi. 

 Tịch công tử có thể chướng mắt nàng mà bỏ đi không để ý, nhưng nàng lại không thể nào quên hứa hẹn trước đó. Có lẽ vĩnh viễn không có kết quả, nhưng nàng nguyện ý. 

 "Tịch công tử, chúng ta sau này còn có cơ hội gặp mặt chứ?" 

 Tô Hàm Hương thở sâu, con ngươi chăm chú nhìn Tịch Thiên Dạ, hỏi vấn đề cuối cùng. 

 Tịch Thiên Dạ nghe vậy, bước chân có chút dừng lại, suy nghĩ một lát sau mới nói: 

 "Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại, ngươi tính cách cứng cỏi, thiên phú thượng giai, ta tặng ngươi một Tiên gia pháp môn. Nếu ngươi nỗ lực cầu tiến, nghịch thế sinh trưởng, tương lai chắc chắn có một phen thành tựu." 

 Nói xong, Tịch Thiên Dạ lấy ra một ngọc giản từ trong tay áo đặt trong lòng bàn tay Tô Hàm Hương sau đó quay người đi không lưu luyến. 

 Tô Hàm Hương siết chặt ngọc giản trong lòng bàn tay, vô cùng kích động. 

 Tiên gia pháp môn? 

 Ý của Tịch công tử là…. Chỉ cần nàng tu luyện thành công Tiên gia pháp môn này liền có cơ hội gặp lại? 

 Nàng vốn đã tuyệt vọng, bỗng nhiên tựa hồ thấy hi vọng. 

 Tô Lăng Hạo đứng đằng xa nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của nữ nhi, im lặng thở dài. Nữ nhi đã trưởng thành, rất nhiều chuyện mà người lớn như hắn cũng không có cách nào can thiệp vào. 

 Một đoàn hắc ảnh khổng lồ bỗng nhiên lướt qua trên mặt hồ, đó là một đầu hổ quái điểu, tản ra uy thế tương đối đáng sợ. 

 Hổ Tam Âm nhìn bóng lưng Tịch Thiên Dạ hơi nhếch miệng, trước khi đi thế nà không tạm biệt hắn, chính mình nói đi là đi. 

 Lần này rời đi, Tịch Thiên Dạ không mang theo bất kỳ người nào, kể cả Hổ Tam Âm cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy, toàn bộ đều lưu lại tại Yên Nhạc hoàng đô. 

 Bởi vì sự tình hắn sắp làm đã định trước nguy cơ trùng trùng, mang theo quá nhiều người ngược lại sẽ không tiện. 

 Bất quá… Hổ Tam Âm cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy cũng vui lòng lưu lại Yên Nhạc hoàng đô, tại Yên Nhạc hoàng đô không chỉ có Ngưng Huyết Hóa Tuyền Trận liên tục chuyển vận huyết khí. 


 Tô Hàm Hương có thể chất vạn cổ hiếm thấy, lại thêm ý chí kiên định cùng ngộ tính bất phàm, nếu có lấy lương sư vun trồng thì tương lai liền hẳn không thấp. 

 Nếu có thể vun trồng ra một vị thần, thậm chí vun trồng ra một vị Thần Quân tuyệt thế, đó chính là vinh dự cùng thành tựu. 

 Hổ Tam Âm trước đó không ra tay thu đồ đệ là vì sự tồn tại của Tịch Thiên Dạ, cũng không thể cướp người trong tay chủ nhân. 

 Nhưng bây giờ, Tịch Thiên Dạ rõ ràng không có suy nghĩ muốn nhận Tô Hàm Hương, truyền xuống một bài công pháp để nàng tự sinh tự diệt, như vậy thật phung phí của trời, coi nhẹ anh tài, Hổ Tam Âm tự nhiên nhìn không được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.