Những truyền ngôn liên quan đến Tịch Thiên Dạ xuất hiện gần Yên Nhạc hoàng đô chính là hai người bọn họ lan rộng ra ngoài.
Chỉ là hai người bọn hắn cũng không nghĩ tới Nhiếp Nhân Hùng lại có động tác nhanh như vậy, thời điểm bọn hắn biết Nhiếp Nhân Hùng thì hắn đã xuất hiện tại Yên Nhạc hoàng đô.
"Để ta ngẫm lại, Nhiếp Nhân Hùng nếu dám xuất hiện tại Yên Nhạc hoàng đô, như vậy có rất nhiều biện pháp để trừng trị hắn."
Trong mắt Chu Đàm Diễm có vẻ hưng phấn, hắn thấy hành vi của Nhiếp Nhân Hùng đơn giản là muốn chết, chỉ cần hắn nói vị trí Nhiếp Nhân Hùng cho bách tộc liên minh thì Nhiếp Nhân Hùng phải chết cũng không còn nghi ngờ.
Bất quá, hắn cũng không ngốc, không tự mình trực tiếp tìm tới bách tộc liên minh cao tầng để nói mình biết vị trí Nhiếp Nhân Hùng.
Dù sao việc chính mình sao lại biết vị trí Nhiếp Nhân Hùng, nếu không nói rõ lý do hơn nữa còn có khả năng hữu tâm hoài nghi, từ đó vô phương thoát thân.
Cây cao chịu gió lớn, với năng lực của hắn mà quá lộ liễu chính là muốn chết. Biện pháp thu thập Nhiếp Nhân Hùng tốt nhất chính là lặng yên tiết lộ vị trí Nhiếp Nhân Hùng cho bách tộc liên minh cao tầng, không cho bất kỳ người nào biết sự hiện hữu của bọn hắn.
"Ngươi có biện pháp trừng trị bọn hắn?"
Có người hỏi.
"Biện pháp nói khó kỳ thật cũng không khó, bản công tử có tam đại kế sách, đủ để Nhiếp Nhân Hùng chết không có chỗ chôn ... "
Chu Đàm Diễm chắp tay sau lưng tự đắc nói, loại tuyệt thế nhân kiệt giống Nhiếp Nhân Hùng sau cùng lại chết trong tay hắn, ngẫm lại thật hưng phấn.
Chỉ có điều lời vừa nói một nửa bổng cả người liền cứng nhắc tại chỗ, ý thức được tiếng nói căn bản không phải Trần Trạch Nghĩa. Cổ hắn cứng đờ quay lại, nhìn người sau lưng.
"Ngươi .... Thế nào lại là .... Ngươi .... "
Chu Đàm Diễm run rẩy chỉ thiếu niên sau lưng, trong mắt như thể thấy quỷ.
Còn Trần Trạch Nghĩa sớm đã ngưng kết tại chỗ, mồ hôi đầm đìa, cả người bị một cỗ áp lực vô hình bao phủ lại, một ngón tay cũng không thể cử động.
Cái gọi là Thiên Vương trước mặt người này lại chẳng khác gì sâu kiến.
"Thế nào, hết sức kinh ngạc sao?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Nhiếp Nhân Hùng ..... Ta nghĩ giữa chúng ta có nhầm lẫn .... Sự tình không phải ..... như tưởng tượng của ngươi .... "
Chu Đàm Diễm run sợ nỗ lực giải thích. Hắn nam mơ cũng không ngờ rằng Nhiếp Nhân Hùng sẽ trực tiếp xuất hiện sau lưng hắn.
"Hiểu lầm? Chuyện các ngươi vừa nói đều nghe lọt vào tai ta. Hơn nữa, ngươi cho rằng ta không biết ngươi vụng trộm gieo tinh thần lạc ấn lên người ta sao. Bất quá, ngươi có vẻ không biết, tinh thần lạc ấn có thể dùng để phản truy tung, không thể tùy ý sử dụng lung tung được."
Tịch Thiên Dạ nói như cười như không.
"Nhiếp thái tử .... Ta sai rồi .... Ta bị ma quỷ ám ảnh ... Ta không biết tốt xấu .... Ngươi bỏ qua cho ta một lần đi."
Chu Đàm Diễm quỳ bịch trên mặt đất than thở khóc lóc, không ngừng dập đầu cùng bạt tai chính mình.
"Hiện tại biết sai đã trễ rồi. Kỳ thật cái gọi là Tử Tiêu vương triều, ta căn bản sẽ không trở về, hết thảy đều là ngươi tự tìm mà thôi."
Ánh mắt Tịch Thiên Dạ băng lãnh, từng sợi Minh Hoàng thi văn chui ra từ tay hắn.
Chu Đàm Diễm nhìn những Minh Hoàng thi văn đó, cả người đều choáng váng, há miệng run rẩy quỳ không vững.
"Nhiếp thái tử, ta chỉ là con kiến hôi trong mắt ngươi, phải thế nào mới có thể cho ta một cơ hội sửa đổi cuộc đời."
Chu Đàm Diễm không muốn từ bỏ, dù tử vong ngay trước mặt hắn cũng không muốn từ bỏ. Hắn có lý tưởng vĩ đại chưa thực hiện, sao có thể cứ như vậy mà chết đi.
"Ta có một việc, nếu ngươi làm tốt thì ta có thể cho ngươi cơ hội làm lại cuộc đời. Bất quá nếu ngươi làm không xong chỉ có con đường chết."
Tịch Thiên Dạ không lập tức giết Chu Đàm Diễm mà nói như thế.
"Chuyện gì! Nhiếp thải tử mời nói. Ta nhất định sẽ làm thật tốt."
Trong mắt Chu Đàm Diễm vui mừng, vội nói.
Mặc dù han biết sự tình mà Nhiếp Nhân Hùng muốn hắn làm sợ là không đơn giản, nhưng dù sao vẫn hơn bây giờ bị giết chết.
"Giúp ta tìm ra Hoàng đế của Yên Nhạc hoàng bộ, cùng với nơi giam giữ những thành viên trọng yếu khác của hoàng tộc. Ngươi làm được thì ta có thể cho ngươi con đường sống."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Chu Đàm Diễm nghe vậy thì thân thể liền chấn động, hắn biết sự tình Tịch Thiên Dạ bàn giao cho hắn sẽ rất khó, nhưng cũng không ngờ khó đến vậy.
Hơn nữa, Nhiếp Nhan Hung đi vao Yen Nhac hoang đo la muốn cứu Yên Nhạc Hoàng đế, hắn điên rồi sao?
Hắn có thể cứu Yên Nhạc hoang đế, nhưng có thể ra khỏi Yên Nhạc hoàng đô sao? Đến cùng còn không phải con đường chết.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định tìm được nơi giam giữ Yên Nhạc hoàng đế, quyết không khiến ngươi thất vọng."
Chu Đàm Diễm cúi đầu khom lưng, thề thốt nói.
Mặc dù hắn biết rõ Yên Nhạc hoàng đế chính là trọng phạm, khẳng định người sẽ bị giam giữ trong nơi cơ mật, người trong Yên Nhạc hoàng đô biết được cũng không nhiều. Muốn tìm đến nơi giam giữ thật sự khó khăn vượt quá tưởng tượng hắn.
Nhưng hắn chỉ có thể làm theo mà không dám cò kè mặc cả, bằng không Nhiếp Nhân Hùng phất tay liền có thể khiến hắn phi hôi yên diệt.
Tịch Thiên Dạ điều khiển mười một đạo Minh Hoàng thi văn chui vào trong cơ thể Chu Đam Diễm ma hạ một đạo Minh Hoang cam chế, nếu Chu Đàm Diễm có bất kỳ dị tâm thì một ý niệm trong đầu liền có thể khiến hắn chết oan uổng.
Còn Trần Trạch Nghĩa, Tịch Thiên Dạ cũng gieo xuống Minh Hoàng cấm chế.
Bên trong Yên Nhạc hoàng đô có mười sáu tòa thiên lao, hơn nữa lại bí mật giam giữ vô số kẻ, muốn tìm đến nơi giam giữ Yên Nhạc hoàng đế cũng tương đương khó khăn.
Chu Đàm Diễm mặc dù không có bản sự lớn, nhưng lại có chút khôn vặt, dưới uy hiếp tử vong có lẽ hắn thật sự có thể làm được.
Rất nhanh, dưới ánh mắt lạnh như băng của Tịch Thiên Dạ, Chu Đàm Diễm cùng Trần Trạch Nghĩa kinh hoàng chật vật rời khỏi quán rượu.
Tính toàn lần này của Chu Đàm Diễm có thể nói mất cả chì lẫn chài, chính mình cũng lâm vào.
Hồ Thu Thủy là hồ nước lớn nhất bên trong Yên Nhạc hoàng đô, diện tích rộng có thể so với một mô hình biển cả.
Bên trên hồ Thu Thủy có rất nhiều hòn đảo, nơi khá lớn có đường kính hơn trăm dặm, thậm chí hơn nghìn dặm.
Các quyền quý của Yên Nhạc hoàng bộ đã từng thích mua sắm một hòn đảo tại hồ Thu Thủy. Điều này không chỉ hiển lộ rõ thân phận cùng địa vị mà còn có thể ngăn cách trên hòn đảo, chiếm đất làm vua thành lập tiểu quốc độ của chính mình.
Chẳng qua hiện nay, những hòn đao trên hồ Thu Thủy đó lại toàn bộ bị Trụ Sơn hoàng bộ chiếm lĩnh, hơn nữa đều bị quân đội triệt để phong tỏa, căn bản không cho phép bất kỳ ai đến gần.
Nhung đại thế luc cua Bach toc lien minh cung hiểu ro, ben trong hồ Thu Thủy có Yên Nhạc tổ lăng, chính là nơi Trụ Sơn hoàng bộ coi trọng nhất. Lợi ích khác đều có thể nhường nhưng Yên Nhạc tổ lăng nhất định không nhường cho.
Cho nên đại bộ phận thế lực đều không có suy nghĩ nhúng chàm hồ Thu Thủy, lại không cho phép tu sĩ của mình bước vào hồ Thu Thủy một bước.
Vậy mà giờ phút này trên hồ Thu Thủy rộng lớn lại có mấy người hành tẩu trên mặt nước, nhàn nhã xem phong quang của hồ Thu Thủy.
'Ngươi vừa mới đi đâu vậy?"
Thải Lân công chúa tò mò hỏi.
Trước đo Tịch Thiên Dạ đột nhiên rời đi, dưới cái nhìn của nàng rõ ràng có chút cổ quái.
"Xử lý một chút chuyện nhỏ mà thôi."
Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói. Chu Đàm Diễm kia cũng là tự làm tự chịu, chỉ cần không trêu chọc hắn, ai lại đi cùng hắn tranh đoạt Tử Tiêu vương triều chứ.
Thấy Tịch Thiên Dạ không nói, Thải Lân công chúa cũng lười nhác hỏi lại.
"Vậy thật sự xông vào khu vực hạch tâm hồ Thu Thủy."
Tô Hàm Hương ngạc nhiên nhìn hoàn cảnh xung quanh. Bọn hắn giống như rất đơn giản liền đến được đây mà không hề dẫn tới sự chú ý của người khác.
Sau khi rời quán rượu, Tịch Thiên Dạ liền mang mọi người trực tiếp đi vào hồ Thu Thủy.
Trên thực tế, hồ Thu Thủy đã sớm bị phong tỏa, khu vực bên ngoài có tầng tầng trọng binh trấn giữ, một con muỗi bay qua cũng có thể bị phát hiện chớ nói người sống.
Khu vực bên trong cũng ba bước một trạm gác, năm bước một cương vị, muốn tản bộ trên mặt hồ trước bọn hắn mà không bị phát hiện, gần như không có khả năng.
Tịch Thiên Dạ thi triển man thiên quá hải bí thuật bao phủ toàn bộ bọn họ mới yên lặng không tiếng động trà trộn đi vào dưới ánh mắt của mọi người.
"Ồ! Xem ra Trụ Sơn bộ lạc thật đang không ngừng phá huỷ thượng cổ cấm trận nơi này."
Tịch Thiên Dạ dừng lại, tầm mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy khu vực phía trước bị từng tầng màn trời hắc ám bao trùm, phạm vi tương đối rộng nên phương viên đến hơn ngàn dặm.
Vị trí kia dựa theo lời Tô Hàm Hương, hẳn là lối vào Yên Nhạc tổ lăng.
"Người của Thiên Dạ thần điện."
Mặt Tô Hàm Hương hơi biến sắc, bên trong đôi mắt đầy khẩn trương. Liên quan đến lực lượng Thiên Dạ thần điện, nàng hiện tại đã vô cùng quen thuộc.
Những màn trời hắc ám kia căn bản chính là từng tầng Ám Dạ lực lượng ngưng tụ mà thành.
"Trụ Sơn hoàng bộ thế mà lại thỉnh người của Thiên Dạ thần điện đến để phá tổ lăng cấm trận, đơn giản đáng giận."
Trụ Sơn hoàng bộ cùng Thiên Dạ thần điện hợp lực là hành vi phản bộ Nhân
tộc
Thiên Nam viện sớm đã ban bố dụ lệnh, bất kỳ thế lực nào đồng lưu hợp ô cùng Thiên Dạ thần điện đều dùng tội phản tộc mà luận xử.
Liên quan đến tồn tại của Thiên Dạ thần điện, Tịch Thiên Dạ chỉ biết được một ít từ miệng Tô Hàm Hương.
Theo lời Tô Hàm Hương giải thích, Thiên Dạ thần điện chính là tổ chức tà ác trên thế giới, làm ra khá nhiền sự tình khiến nhân thần cộng phẫn. Hết thảy chủng tộc trên thế giới đều liệt Thiên dạ thần điện vào tà đạo cùng cấm ky, không cho phép xuất hiện bất kỳ tình huống gì liên quan đến Thiên Dạ thần điện.
Cách làm của Trụ Sơn hoàng bộ không thể nghi ngờ đã xúc phạm đến cấm đầu, nếu bị biết được hậu quả khó mà lường.
Tô Hàm Hương làm sao cũng không hiểu được, vì cái gì mà Trụ Sơn hoàng bộ dám mạo hiểm một mực hợp tác với Thiên Dạ thần điện như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]