🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xương Trạch thành so với lúc trước bỗng nhiên xuất hiện một cỗ xao động không nên xuất hiện. 

 Hàng loạt tu sĩ không rõ lai lịch từ các nơi trong thành bay ra tụ tập trên đường, lạnh lùng nhìn Xương Trạch thành. 

 Mặc dù bọn hắn trước mắt không làm gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra trong ánh mắt bọn hắn có chút ý vị bất thiện. 

 "Ha ha, Xương Trạch thành sắp bị phá, những dư nghiệt kia của Yên Nhạc hoàng bộ khẳng định không để ý đến chúng ta, có muốn thừa cơ cướp sạch một phen không." 

 Có người lớn tiếng nói, cũng mảy may không tị hiềm mà trực tiếp nói tại trên đường. Rõ ràng hắn cố ý khích bác tâm tình của mọi người. 

 Tu sĩ bên trong Xương Trạch thành nhiều như vậy, thế lực từ các nơi trong Nhân tộc và cũng có được một chút tán tu cùng tiểu gia tộc. 

 Mục đích bọn hắn đi vào Xương Trạch thành là không trong sáng, cơ hồ đều ngấp nghé bảo tàng kinh thiên bên trong Xương Trạch thành. 

 Nếu như có thể thừa dịp loạn cướp đi một nhóm lớn tài nguyên, nói không chừng có thể làm cho gia tộc tiến bộ trên trăm năm. 

 Chớ nói những gia tộc cùng thế lực bình thường, dù cho chín đại hoàng bộ cùng mười bảy tộc đều nhìn chằm chằm như lang như hổ. 

 Tuy nhiên người cố ý đứng ra châm ngòi lại không nhiều, không phải có người nói động thủ thì bọn hắn liền động thủ. 

 Tất cả mọi người không ngốc, ai cũng không dám đứng ra làm chim đầu đàn. 

 Trừ phi những đại thế lực trước mặt kia…… 

 Chỉ chốc lát sau, quả thật có thế lực lớn nhịn không được liền xuất thủ trước. 

 Xuất thủ trước nhất chính là Đông Vực Hồ thị nhất tộc. Hồ thị nhất tộc mặc dù không phải mười bảy tộc nhưng cũng là nhất lưu gia tộc trong Nhân tộc, so sánh cùng Thân Đồ gia tộc và Tư Đồ gia tộc đều không kém bao nhiêu. 

 Người dẫn đội Hồ thị nhất tộc thế mà cũng là một bán bộ Thánh Thiên Vương, vừa xuất hiện khí tức đáng sợ liền bao trùm toàn thành. 

 Có người mạnh như thế tọa trấn, khó trách lại dám đứng ra làm loạn. 

 Rất nhiều người đều nhận ra, người dẫn đội Hồ thị nhất tộc chính là Hồ Thiên Thành, là cường giả tiếng tăm lừng lẫy tại Đông Vực nhân tộc, không hề thua kém mấy người Thân Đồ Viên Kiệt cùng Tư Đồ Huy. 

 "Ha ha, Xương Trạch thành sắp phá diệt, bảo vật bên trong thành cũng sắp trở thành vô chủ nên người người đều có tư cách thu hoạch, Hồ thị nhất tộc chúng ta liền không khách khí vớ chư vị đồng đạo." 

 Hồ Thiên Thành cười ha ha, trực tiếp bay tới nhà kho Xương Trạch thành. 

 Bọn hắn chiếm ưu thế về địa lý trong thành, tự nhiên sẽ muốn thừa dịp chín người Điền Quy Nguyên công phá của thành trước đó mà tận lực cướp bóc bảo vật bên trong thành. 

 Bằng không đợi chín người Điền Quy Nguyên vào trong thành, bọn hắn sợ lại khó có cơ hội nhúng tay vào những bảo bối kia. 

 Ai cũng biết rằng khắp nơi bên trong Xương Trạch thành đều là bảo vật, nhưng hấp dẫn người nhất vẫn là kho tàng lớn, trong đó chứa tài nguyên chiến tranh vô cùng vô tận. 

 Đã có một lần tức sẽ có lần hai, sau khi Hồ thị nhất tộc đứng ra đầu tiên, một vài thế lực khác cũng đứng ngồi không yên liền nhanh chân đến trước để chân chính cướp đi toàn bộ đồ tốt. 

 Trong lúc này, hàng loạt thế lực lớn xuất hiện các nơi bên trong thành, dồn dập bay về phía kho chứa bảo vật bên trong Xương Trạch thành. 

 Những thế lực kia đều là những thế lực lớn được xưng tụng bên trong cương vực Nhân tộc, kém nhất cũng có Thiên Vương Đại Giả tọa trấn, so với Hồ thị nhất tộc đều không kém chút nào, thậm chí cũng có bán bộ Thánh Thiên Vương. 

 Toàn bộ Xương Trạch thành cơ hồ trong nháy mắt đều loạn cả lên. 

 "Lẽ nào lại như vậy, một đám đại gia tộc đạo mạo, lại sau lưng làm một chút sự tình nam đạo nữ xướng." 

 Giang Hoài Nguyệt đứng trên gác cao nhìn Xương Trạch thành hỗn loạn, những thế lực Nhân tộc cũng thật quá khó nhìn đi. 

 "Hoài Nguyệt nha đầu, ngươi nói gì đó. Của cải bên trong Xương Trạch thành đều là của Trụ Sơn bộ lạc cướp bóc tới, chúng không thuộc về bất kỳ ai." 

 Giang Thượng Lâm nghe thấy Giang Hoài Nguyệt giễu cợt như thế, nhịn không được liền hung hăng trừng mắt nói. 

 "Không sai, lượng lớn của cải kia thuộc về rất nhiều bộ lạc cùng gia tộc của đại bình nguyên Thu Cách Nhã. Chỉ là những bộ lạc cùng gia tộc kia cơ bản đều đã bị hủy diệt, cho nên những bảo vật kia đều vô chủ. Bất kỳ thế lực nào hoặc ai cũng đều có tư cách tranh thủ." 

 Một lão đầu khác cũng nghiêm trang nói. 

 Giang Hoài Nguyệt nghe vậy liếc mắt tức giận nhìn ai lão tử kia nói: 

 "Hai lão già nát rượu các ngươi chính mình muốn cướp đoạt thì cứ nói thẳng, sao phải nói như vậy. Những bảo vật kia dù vô chủ cũng do Yên Nhạc hoàng bộ tới kế thừa, từ lúc nào lại đến phiên một vài ngoại lai ngoại hộ các ngươi nhúng chàm." 

 "Tiểu nha đầu ngươi có phải thích ăn đòn hay không!" 

 Giang Thượng Lâm giận đến dựng râu trừng mắt, vén tay áo chuẩn bị dạy dỗ Giang Hoài Nguyệt, thật vô pháp vô thiên. 

 Nhưng hắn vừa mới lên trước một bước thì mấy lão đầu tử khác liền vội vàng cản trước mặt hắn. 

 "Các ngươi thật quá cưng chiều nàng, bằng không nàng sao dám vô pháp vô thiên như thế." 

 Giang Thượng Lâm chỉ mấy lão đầu tử kia mắng, nhưng cũng chỉ hạ xuống theo bậc thang, hắn muốn đánh Giang Hoài Nguyệt thật thì chính bản thân hơn phân nửa cũng không xuống được. 

 Dù sao toàn bộ Mộ Phong hoàng bộ thì thế hệ này sinh ra đều là nam tử, chỉ có mình nàng là công chúa. 

 "Lão tứ, ngươi nói chúng ta có động thủ hay không?" 

 Một tên lão giả áo xám nói. 

 Mấy tên lão giả khác cũng nhìn về Giang Thượng Lâm, rõ ràng việc này đều nghe theo ý hắn. 

 Dù sao tu vi Giang Thượng Lâm cao nhất, chính là bán bộ Thánh Thiên Vương cao nhất trong bọn họ. 

 "Động thủ! Vì sao lại không động thủ? Để những tài nguyên kia bị các thế lực khác cướp đi không phải bất lợi với chúng ta sao, sao chúng ta lại không chiếm chút lợi lộc, ngược lại Yên Nhạc hoàng bộ không tự mình thủ được cũng không thể trách chúng ta." 

 Giang Thượng Lâm nói ra. 

 Cho dù Mộ Phong hoàng bộ không đoạt, những thế lực khác cũng sẽ đoạt, không có lý do gì để bọn hắn giả nhân giả nghĩa nhìn người khác cướp đoạt. 

 "Chậm đã!" 

 Đang lúc mấy lão giả Mộ Phong hoàng cùng chuẩn bị xuất thủ, Chu Bách Hà lại ngăn trước mặt mấy người. 

 "Chu công tử vì sao lại ngăn cản chúng ta?" 

 Sắc mặt Giang Thượng Lâm nghi ngờ nói, đối mặt với Chu Bách Hà, thái độ hắn tương đương hiền lành. 

 "Chúng ta không vội, kết quả cuối cùng còn chưa định, bây giờ ra ngoài sợ là không ổn." 

 Chu Bách Hà nói. 

 Kết quả cuối cùng còn chưa định? 

 Vài vị nguyên lão của Mộ Phong hoàng bộ đều hai mặt nhìn nhau, Xương Trạch thành sắp bị phá diệt, dựa vào bọn Tô Hàm Hương kia căn bản không thủ được, vậy sao lại két quả còn chưa định. Chẳng lẽ Yên Nhạc hoàng bộ còn có hậu thủ gì sao? 

 "Bản công tử cho rằng không đơn giản như vậy." 


 Chu Bách Hà chắp tay sau lưng nhìn Xương Trạch thành hỗn loạn, không biết nghĩ đến gì mà khóe môi nhếch lên. 

 Kỳ thật từ khi trông thấy Nguyên Long Huyền Linh Quy xuất hiện, hắn đã hoàn toàn khẳng định cái tên Tịch Thiên Dạ kia chính là Nhiếp Nhân Hùng mà hắn muốn tìm. 

 Liên quan tới Nhiếp Nhân Hùng, cho dù hắn cũng một mực không nhìn thấu, toàn thân toát ra cỗ khí tức thần bí, bất kỳ đế giả nào cũng không cho hắn cảm giác như thế. 

 Nếu Nhiếp Nhân Hùng bên trong Xương Trạch thành, lại giúp đỡ Yên Nhạc hoàng bộ, vậy chiến tranh tại Xương Trạch thành sợ liền không đơn giản như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.