"Chu lão, chuyện nam chinh Xương Trạch thành rất trọng đại, việc này phải trông cậy vào ngươi rồi. Hơn nữa ta sẽ thỉnh hai vị lão tiền bối là Tiền lão và Chu lão xuống núi, họ sẽ cùng ngươi đi đến Thu Cách Nhã đại bình nguyên."
Trụ Sơn hoàng đế nói.
"Hoàng Thượng, người sao lại phải thận trọng như thế?"
Chu lão kỳ quái nhìn Trụ Sơn hoàng đế, chỉ là tiến đánh Xương Trạch thành mà cần phải chuẩn bị nhiều như vậy sao?
Không chỉ điều động ba đội đại quân trăm vạn Thánh Giả của Yên Nhạc hoàng bộ, mà còn thỉnh Tiền Bộ Dương cùng Chu Như Thiên vốn đã sống lâu năm trong núi sâu ra khỏi sơn môn.
Tiền Bộ Dương, Chu Như Thiên!
Họ đều là những Thánh Thiên vương danh tiếng lừng lẫy khắp nhân tộc, có thể nói là uy chấn thiên hạ.
Lại thêm cả hắn, sợ là chỉ ba người bọn họ cũng đủ để san bằng Xương Trạch thành!
Hơn nữa cả Trụ Sơn hoàng bộ cũng chỉ có thập đại quân đoàn trăm vạn Thánh Giả mà thôi, trong đó có bốn đội quân đoàn trăm vạn Thánh Giả đóng quân ở Yên Nhạc hoàng đô, mục đích chính là để ngăn chặn không cho tàn dư của Yên Nhạc hoàng bộ có thể tái sinh trở lại.
Để tấn công Xương Trạch thành, họ đã phải miễn cưỡng mà điều ra ba đội quân đoàn trăm vạn từ trong tứ đại quân đoàn trăm vạn kia. bởi vậy có thể thấy mức độ nghiêm trọng của nó. Ở một mức độ nào đó cũng ảnh hưởng tới sự an ổn của hoàng đô Yên Nhạc.
"Chu lão có chỗ không hiểu, trẫm điều động nhiều binh lực như vậy cũng là phòng ngừa tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Đám người chiếm cứ Xương Trạch thành kia kỳ thật không hề đơn giản như vậy."
Trụ Sơn hoàng đế than nhẹ một tiếng.
"Ồ? Hoàng Thượng sao lại nói ra lời ấy?"
Chu lão nghe vậy thì hơi kinh ngạc, không ngờ rằng đám nghiệt chủng còn sót lại của Yên Nhạc hoàng bộ kia lại khiến cho hoàng đế coi trọng như thế.
"Chu lão có biết là Phá Cấm Pháp Mộc không được vận chuyển đến Yên Nhạc hoàng đô, nhưng trên đường chuyển đi đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
Trụ Sơn hoàng đế thản nhiên nói.
Cái gì!
Chu lão chau mày, Phá Cấm Pháp Mộc lại có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Là người được hoàng đế tín nhiệm nhất, hắn đương nhiên biết rõ sự tồn tại của Phá Cấm Pháp Mộc có ý nghĩa lớn như thế nào, để Hồng Bảo thương hội sắp xếp người lén lút vận chuyển đi cũng là để không bị người khác chú ý, bằng không di chuyển một trọng bảo như thế rất có thể sẽ bị thế lực khác để mắt tới.
"Hoàng Thượng, Phá Cấm Pháp Mộc tuyệt nhiên không thể mất đi, rốt cuộc người nào to gan như thế, lại dám cướp đoạt bảo vật của Trụ Sơn hoàng bộ chúng ta."
Chu lão lạnh lùng nói.
"Việc này nói ra rất dài dòng, tóm lại Phá Cấm Pháp Mộc rơi vào tay đám dư nghiệt Yên Nhạc hoàng bộ kia, hành động lần này của ta không chỉ vì muốn chiếm cứ Xương Trạch thành, mà quan trọng hơn là phải đoạt lại Phá Cấm Pháp Mộc."
Trụ Sơn hoàng đế hơi nheo mắt, sở dĩ hắn biết được Phá Cấm Pháp Mộc xảy ra chuyện là bởi vì hắn đã trông thấy năm tên Thiên Vương của Hồng Bảo thương hội đã biến thành Tịch Thiên Dạ thi khôi xuất hiện trên chiến trường thành Xương Trạch.
Bằng không núi cao nước xa, lúc đầu khi năm tên cao thủ Thiên Vương biết về Phá Cấm Pháp Mộc kia bị Tịch Thiên Dạ khống chế, Trụ Sơn hoàng đế chưa hẳn đã phát hiện ra vấn đề nhanh như vậy.
Nhưng sau khi nhận thấy rằng tình thế đã thay đổi, hắn đã lập tức ra lệnh cho bộ phận tình báo ngầm ở Thu Cách Nhã đại bình nguyên, để bọn hắn ra tay điều tra xem rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì trên chiến hạm Thiên Vương. Sau một hồi điều tra, phản hồi nhận được khiến Trụ Sơn hoàng đế chấn động.
Chiếc thuyền trên Mạc Lận hà kia không những xông ra từ kỳ hải mà còn thu phục được mười vạn khô lâu quái vật cùng 300 Thiên Vương quái vật bên trong kỳ hải.
Khó trách trong trận chiến Xương Trạch thành, Trụ Sơn hoàng bộ bọn hắn lại thất bại một cách triệt để như vậy.
"Cái gì! 300 quái vật cấp độ Thiên Vương!"
Chu lão trừng tròng mắt, dù hắn có công phu hàm dưỡng thâm hậu cũng bị tin tức này dọa đến phát khiếp.
Cao thủ Thiên Vương thuộc về Trụ Sơn hoàng bộ bọn hắn sợ là cũng trên dưới ba bốn trăm tên, hơn nữa những tên cao thủ Thiên Vương kia đều là bậc chí tôn, có thế lực cùng lãnh địa riêng của mình, căn bản không thể tập hợp bọn họ lại với nhau.
300 cao thủ Thiên Vương tụ họp tại lại với nhau, sợ là Thánh Thiên vương gặp phải cũng hốt hoảng mà chạy trốn vào đồng hoang.
"Hoàng Thượng, tin tức này có chính xác không?"
Sắc mặt chu lão ngưng trọng nói, mười vạn đại quân khô lâu Vương cảnh đã rất khó giải quyết, phải cần đến mấy trăm vạn đại quân Thánh Giả mới có thể ngăn chế lại.
300 khô lâu quái vật cấp độ Thiên Vương, mặc dù trên phương diện chiến đấu của quân đoàn quy mô lớn không sánh bằng mười vạn đại quân khô lâu Vương cảnh, nhưng trên phương diện giao thủ vũ lực cấp cao lại có hiệu quả kỳ diệu.
Lúc trước Nguyên Long Huyền Linh Quy mạnh như vậy cũng bị ba bốn mươi tên khô lâu quái vật Thiên Vương cảnh bên trong kỳ hải truy sát đến nổi trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào.
Trụ Sơn hoàng đế không nói gì mà lấy ra một viên cầu thủy tinh từ trong tay áo, phía trên viên cầu tỏa ra từng bức họa, chính là hình ảnh trước kia Thải Lân công chúa thu phục 300 Thiên Vương, mười vạn Vương cảnh.
Thủy tinh ký ức này chính là hắn đoạt được từ một tên thương nhân trên chiến hạm Thiên Vương và đã được kiểm tra kỹ lưỡng, không có một chút nào là giả.
"Hoàng Thượng, xem ra nam chinh Xương Trạch thành thật không đơn giản như tưởng tượng." Ánh mắt Chu lão ngưng trọng nói.
Khó trách hoàng đế thà rằng để Yên Nhạc hoàng đô phòng thủ trống rỗng, cũng phải phái ra nhiều binh lực như vậy.
"Thiếu niên gọi là Tịch Thiên Dạ kia rất thần kỳ, hơn nữa trước đây trên đại lục không có bất kỳ ghi chép nào liên quan tới người này, ta nghĩ hắn hẳn không phải là sinh linh bản địa của thế giới chúng ta."
Trụ Sơn hoàng đế chấp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời với ánh nhìn xa xôi.
Chu lão nghe vậy kinh hãi chấn động, chậm rãi lấy lại tinh thần, ánh mắt vẫn có chút khác biệt, có vẻ rất phức tạp.
"Ai! Bất tri bất giác, lại là một vòng luân hồi ba ngàn năm, hi vọng bọn họ không làm ra quá nhiều thứ trong thế giới của chúng ta."
Ở địa vị của hắn đương nhiên sẽ biết rất nhiều bí mật mà những người khác không biết được.
Cái được gọi là khách đến từ thiên ngoại, kỳ thật trên đại lục đã có ghi chép trong hồ sơ bí mật của thế lực cấp cao.
Thậm chí, có một số thế lực đã từng tiếp xúc và trao đổi với những vị khách đến từ thiên ngoại kia.
Nhưng mỗi lần bọn hắn tới đều sẽ chỉ lưu lại thế giới này khoảng mười năm, mười năm sau tất cả đều biến mất, sau đó phải chờ thêm ba ngàn năm nữa mới xuất hiện lại.
Một vòng luân hồi ba ngàn năm dài dằng dặc, có rất ít người có thể sống lâu đời như thế. Cho nên mỗi lần bọn hắn xuất hiện lại, thế nhân đều đã quên bọn hắn.
"Hoàng Thượng, nước ở thành Xương Trạch sâu như thế, vì sao ngươi lại muốn để hai vị hoàng tử tiên phong đi trước "
Chu lão cau mày nói.
Nếu như tin tức của hoàng đế không sai thì hai vị hoàng tử gần như không thể đánh hạ Xương Trạch thành.
"Ha ha, bộ tộc Ngô thị an nhàn quá lâu, mỗi ngày đều thích nhàn rỗi can thiệp vào việc tiếp nhận hoàng quyền của Trụ Sơn bộ lạc chúng ta, để bọn hắn đi đến Xương Trạch thành góp chút náo nhiệt cũng là không tệ."
Trụ Sơn hoàng đế cười ha ha, nhưng trong tiếng cười lại có chút lạnh.
Con ngươi Chu lão hơi co lại, quả nhiên người ngồi lên hoàng vị không kẻ nào đơn giản, đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt lãnh khốc vô tình.
Rõ ràng, hoàng đế Trụ Sơn muốn đẩy Ngô thị nhất tộc vào con đường chết, mượn tay những vị khách đến từ thiên ngoại kia làm suy yếu thế lực Ngô thị.
"Chu lão, việc này trọng đại, tất cả trông cậy vào ngươi."
Hoàng đế Trụ Sơn hơi khom người nói.
"Hoàng Thượng không cần như thế, thần đã thụ ân của hoàng gia, việc của hoàng gia cũng là việc nằm trong phận sự của thần. Lần này đến Xương Trạch thànhchắc chắn sẽ dùng hết khả năng."
"Vậy trẫm ở hoàng cung chờ hồi âm của Chu lão."
Xương Trạch thành! Trải qua khoảng thời gian vắng lặng sau chiến tranh đã nhanh chóng náo nhiệt trở lại.
Dường như mỗi ngày đều có rất nhiều người đổ về nơi đây, với nhiều mục đích khác nhau, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi mà số lượng nhân khẩu bên trong thành đã tăng lên gấp mấy lần.
Đông nhân khẩu, thì vấn đề trị an đương nhiên trở thành vấn đề rất lớn.
Tô Hàm Hương ngồi bên trong phủ thành chủ, dường như có chút bề bộn.
Hơn nữa không chỉ công việc rườm rà bên trong thành, mà những lão thần cùng nhóm bộ hạ cũ của Yên nhạc hoàng bộ kia cũng không ngừng khiến nàng lo lắng.
"Công chúa điện hạ, lão hủ cho rằng chúng ta nên lập tức rút khỏi Xương Trạch thành, nơi này đã trở thành trung tâm của vòng xoáy, chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta căn bản là không thể thống trị được nơi này."
"Không sai, mỗi ngày đều có hàng loạt thế lực tràn vào thành, trong đó thậm chí có người của cả chín đại hoàng bộ, tất cả bọn hắn đều chăm chăm nhắm vào chúng ta, chờ chúng ta xảy ra vấn đề. Một khi lực lượng của chúng ta yếu đi, sợ là bọn hắn sẽ ngay lập tức sẽ nhào lên như là con sói đói. Tiếp tục ở lại Xương Trạch thành thực sự quá nguy hiểm, ta cũng nghĩ là nên lập tức rút lui."
"Công chúa điện hạ, Yên Nhạc hoàng bộ của chúng ta lúc này không còn giống ngày xưa, có thể nói mỗi một bước đi đều cần phải cẩn thận như giẫm trên băng mỏng, xin công chúa điện hạ thận trọng, cân nhắc kỹ trước khi làm."
"Công chúa điện hạ, binh pháp có nói, lấy lùi làm tiến, tạm thời thoát ly khỏi vòng xoáy chưa hẳn không phải công việc tốt. Mạt tướng cho là chúng ta nên lập tức rút lui về phía bắc Thu Cách Nhã đại bình nguyên, mượn hoàn cảnh địa hình hiểm trở của bắc bộ nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi sau khi lực lượng của ta lớn mạnh lại mưu đồ đại nghiệp."
Một đám bộ hạ cũ của yên nhạc hoàng bộ cùng các lão thần vây quanh Tô Hàm Hương không ngừng can gián, tất cả đều đề nghị rút lui khỏi Xương Trạch thành.
Tô Hàm Hương băng lãnh nghiêm mặt nhìn đám lão thần bộ hạ cũ của Yên Nhạc hoàng bộ không nói một lời.
Nàng đã bác bỏ đề nghị rút lui khỏi Xương Trạch thành này năm sáu lần, kết quả là bây giờ vẫn có người đang nhắc lại vấn đề này.
Nàng đương nhiên hiểu rõ hiện tại Xương Trạch thành rất nguy hiểm, nhưng nàng có thời gian để đi giấu tài sao? Sợ là kéo càng lâu tình huống càng gay go.
Hơn nữa bây giờ nàng cũng không còn hứng thú đối với Hoàng Đồ bá nghiệp, nàng chỉ muốn cứu người nhà của mình ra ngoài, cứu lấy phụ hoàng cùng hoàng gia gia luôn hết lòng sủng ái mình mà thôi.
Nếu như không có thể cứu được bọn họ, dù cho có chiến thắng Trụ Sơn hoàng bộ thì nàng cũng sẽ không an lòng, vui vẻ.
Những lão thần cùng bộ hạ cũ kia đều là những người trung thành tuyệt đối với Yên Nhạc hoàng bộ, bằng không ngay thời điểm này bọn họ cũng sẽ không đứng đây mà ủng hộ nàng.
Bộ hạ cũ cùng hạ thần đã từng thuộc về Yên Nhạc hoàng bộ rất nhiều, nhưng vào ngay lúc này có được bao nhiêu người trong số họ đến Xương Trạch thành trợ giúp nàng? Nói cho cùng những người này đều là những người trung thành, làm gì cũng là vì cân nhắc cho tương lai của Yên Nhạc hoàng bộ.
Cho nên nàng cũng không thể dùng thủ đoạn quá mức nghiêm khắc mà áp chế dư luận.
Kỳ thật nàng không thích hợp làm một vị Đế Vương, bởi vì lòng quá mềm yếu.
Tô Hàm Hương nhắm mắt lại, mắt không thấy tai không nghe, coi như tất cả mọi người đều không tồn tại.
"Tam hoàng thúc đã đến rồi sao!"
Tô Hàm Hương đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt có chút ngạc nhiên cùng mừng rỡ.
Từ khi nàng nâng cờ khởi binh, sau khi chiêu cáo thiên hạ muốn phản kích Trụ Sơn bộ lạc, lục tục ngo ngoe chỉ có một ít bộ hạ cũ của Yên Nhạc hoàng bộ đến đây chi viện, nhưng trong Yên Nhạc hoàng bộ, từ đầu đến cuối lại không có một người đến đây tiếp ứng.
Khang vương Tô Hoành Nghiệp dường như chính là thành viên đầu tiên của hoàng tộc xuất hiện tại Xương Trạch thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]