Cho nên để mình không bị luyện chế thành khôi lỗi hoặc bị Tịch Thiên Dạ thôn phệ, hắn chỉ có thể tận lực làm nổi bật ra giá trị của mình, như thế mới có chút hi vọng sống.
Tịch Thiên Dạ sờ lên cằm có chút hứng thú nhìn Trần Uyên Danh, người này mặc dù tu vi không cao nhưng cũng có chút sở trường khác.
Không sai, Tịch Thiên Dạ mặc dù chiếm lĩnh Xương Trạch thành nhưng tiếp theo quản lý nó lại có vẻ khó khăn hơn việc chiếm lĩnh nó.
Dù sao bên trong Xương Trạch thành ngư long hỗn tạp, đủ loại quan hệ nhân mạch cùng quan hệ lợi ích tương đương rườm rà, sợ là rất khó khăn nếu không có người ra mặt rõ ràng quản lý.
Thiết huyết thống trị dễ dàng, quản lý một chỗ cũng rất khó khăn.
"Chủ nhân, xin ngươi cho ta một cơ hội."
Trần Uyên Danh quỳ sấp tiến đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, nịnh nọt đến dày mặt.
Toàn bộ sáu người khác đều bị vô sỉ cùng mặt dày của Trần Uyên Danh làm cho tức giận thổ huyết, thế gian sao lại có người vô sỉ cùng ác tâm dơ bẩn đến vậy.
"Ngươi đã thành tâm như thế, ta đây liền cho ngươi một cơ hội."
Tịch Thiên Dạ nhìn Trần Uyên Danh dưới chân, như cười như không nói.
"Tạ chủ nhân! Đa tạ chủ nhân thưởng thức, Uyên Danh nhất định không để chủ nhân thất vọng."
Trần Uyên Danh nghe vậy quá đỗi vui mừng, không ngừng dập đầu dưới chân Tịch Thiên Dạ.
Từng sợi Minh Hoàng thi văn chui ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3726819/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.