"Liêm Văn Long, ngươi thật to gan, là người hộ tống mà lại dám động thủ với khách."
Sắc mặt Tô Hàm Hương băng lãnh nói. Bọn hắn tiêu tiền để ngồi lên thuyền của Hồng Bảo thương hội mà lại bị người hộ tống Hồng Bảo thương hội công kích, lẽ nào lại như vậy.
"Ha ha, công kích các ngươi thì thế nào? Chỉ là một bầy kiến hôi mà thôi."
Liêm Văn Long lạnh lùng nói. Trong mắt hắn, ngoại trừ Tịch Thiên Dạ thì những người khác đều là những con kiến hôi, há lại để vào mắt.
"Vô sỉ! Ngươi không sợ ta phơi bày hành vi của Hồng Bảo thương hội các ngươi cho toàn Nhân tộc sao?'
Tô Hàm Hương lạnh lùng nói.
"Phơi bày? Ha ha, thật là sâu kiến ngây thơ. Các ngươi nghĩ đám các ngươi có thể sống sót mà ra khỏi Kỳ Hải sao? Hơn nữa Hồng Bảo thương hội chúng ta căn bản không sợ bị các ngươi phơi bày."
Liêm Văn Long cười nhạo nói.
"Liêm Văn Long, cuối cùng ngươi cũng ra tay rồi."
Tịch Thiên dạ thản nhiên.
"Không sai! Tịch Thiên Dạ, ngươi quả nhiên là hiểu biết nhất, lẽ nào ngươi cho rằng lần trước ngươi cho ta một kích thì đã xong rồi sao?"
Sắc mặt Liêm Văn Phong không hề thay đổi nói.
"Ha ha, ta xem mục đích không hề đơn thuần như vậy."
Tịch Thiên Dạ nghiền ngẫm nói.
"Thông minh! Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, giao hết bảo vật trên người ngươi ra thì ta có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng."
Liêm Văn Long vô cùng phách lối, căn bản không hề giấu diếm mục đích của mình mà không ngừng cười.
"Vô sỉ!"
"khốn khiếp!"
"Không biết xấu hổ!"
.....
Mấy người Tô Hàm Hương bị thái độ lớn lối của Liêm Văn Phong chọc tức.
Cướp bóc người khác mà lại có thể như vàng thật không sợ lửa.
"Ra hết đi! Không cần phải nấp. Chỉ một mình Liêm Văn Phong ngươi mà cũng dám tới sao?"
Tịch Thiên Dạ nói.
"Vì sao một mình ta lại không dám tới?"
Con ngươi Liêm Văn Phong co rụt lại, lạnh lùng nói:
"Tịch Thiên Dạ, mặc dù thương thế ta chưa lành nhưng tình trạng hiện giờ của ngươi sợ là kém hơn ta nhiều."
Liêm Văn Phong trong lúc chiến đấu cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy chỉ trốn mà không dám ló đầu ra cho nên mới bị thương nhẹ, ảnh hưởng cũng không lớn. Sau này tại Kỳ Hải lại vận khí không tệ nên trực tiếp xuất hiện trên mặt biển gần hòn đảo.
Khác với Tịch Thiên Dạ bị dày vò nhiều lần thì Liêm Văn Phong có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, cho nên bây giờ hắn mới tự tin gấp bội như vậy.
"Ồ! ngươi đã tự tin như vậy, hà tất phải nói nhảm, cứ trực tiếp xuống đơn độc chiến với ta một trận xem thế nào?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Liêm Văn Phong nghe vậy liền thay đổi sắc mặt. Hắn vừa nay chỉ là mạnh mồm giữ thể diện mà thôi, hắn thực tế thật sự không dám đơn độc chiến đấu cùng Tịch Thiên Dạ.
Dù sao tên Tịch Thiên Dạ này quỷ kế đa đoan, hơn nữa lại nhiều thủ đoạn, ai biết được tên này đã chuẩn bị thủ đoạn gì để xuất ra. Sinh vật đáng sợ như Nguyên Long Huyền Linh Quy mà còn bị hắn đả thương thành bộ dạng như vậy.
"Thứ hèn nhát!"
Tô Hàm Hương cười lạnh, cố ý nhìn Liêm Văn Phong với ánh mắt đầy khinh bỉ.
"Ngươi ... "
Liêm Văn Phong giận dữ, hắn thân phận gì chứ? Đi đến đâu cũng được nhiều người kính ngưỡng, thế mà lại bị một con kiến hôi giễu cợt.
"Được rồi Liêm Văn Long, cẩn thận là hơn. Nếu bị phát hiện thì chúng ta cũng sẽ không trốn tránh."
Một giọng già nua vang lên trong hư không. Sau một khắc bổng xuất hiện một thanh y lao giả ngay sau lung Liêm Van Phong, chính là Cao Bỉnh Hùng, chủ sự thực tế của thuyền hạm Hồng Bảo thương hội.
Sau khi Cao Bỉnh Hùng xuất hiện liền có mấy người đi ra từ trong tầng mây, cây cối hoặc dòng suối.
Tịch Thiên Dạ đều biết mấy người bọn họ, chính là năm tên tồn tại Thiên Vương của Hồng Bảo thiên hội. Cao Bỉnh Hùng, Trần Nhất An, Quỷ Đồng Đầu, Dương Thiến Băng và Liêm Văn Long.
Năm người bọn họ đều là tồn tại Thiên Vương cảnh, tu vi thâm bất khả trắc.
Sắc mặt Tô Hàm Hương thay đổi khi trông thấy mấy người xuất hiện. Nếu chỉ có một mình Liêm Văn Long thì bọn hắn có thể ứng đối, nhưng năm tên cao thủ Thiên Vương cảnh đồng thời xuất hiện, đối với bọn hắn có thể xưng là tuyệt cảnh.
Tịch Thiên Dạ đã trọng thương, Tô Hàm Hương cũng có thể nhìn ra Tịch Thiên Dạ rất khó có sức lực để chiến đấu.
Điền Bộ Nguyên nắm chặt trường thương trong tay ngăn trước mặt Tô Hàm Hương, ánh mắt đầy kiên định. Ai muốn động vào Công chúa thì trước hết phải bước qua xác hắn.
"A! trong tay một tôi tớ thế mà lại có Thiên Vương chiến binh! Các ngươi quả nhiên giàu có hơn ta nghĩ. Ta bây giờ rất hiếu kỳ các ngươi từ đâu mà lại có nhiều Thiên Vương chiến binh như vậy?"
Quy Đồng Đầu nhìn cham cham vào trường thương trên tay Điền Bộ Nguyên xém chút chảy nước miếng.
Thanh trường thương trong tay Điền Bộ Nguyên toát ra phong mang khiến hắn có chút kiêng kị.
Thiên Vương chiến binh từ xưa đã đều rất ít, Thiên Vương rất hiếm khi có được thế mà lại rơi vào tay một tên chuẩn Thiên Vương.
"Không chỉ trường thương trong tay hắn, mà chiến kiếm trong tay hai nữ tử kia cũng là Thiên Vương chiến binh, một thuỷ một hỏa, một âm một dương. Có vẻ là nguyên bộ Thiên Vương chiến kiếm thì càng hiếm thấy."
Nhãn lực Cao Bỉnh Hùng ro rang hơn Quy Đồng Đầu, cổ kiếm trong tay Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt cũng bị hắn nhìn ra.
Mặc dù hai người đều không rót hoang khí vào bên trong chiến kiếm. Nhưng hắn đã học qua một môn bí thuật, có thể xuyên qua mặt ngoài binh khí mà thăm dò sâu hơn.
"Cái gì! Nhiều Thiên Vương chiến binh như vậy sao?"
Những người khác nghe vậy đều hít vao một ngụm khí lạnh. Vốn dĩ trên người Tịch Thiên Dạ xuất hiện Thiên Vương chiến binh cùng Thiên Vương chiến giáp đã hết sức vượt quá dự liệu của họ, kết quả vũ khí mà mỗi người cầm đều là Thiên Vương chiến binh, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Năm người bọn hắn dù thành danh Thiên Vương đã lâu nhưng chưa từng có Thiên Vương chiến binh cho chính mình, thật sự là đáng giận cỡ nào.
"Ha ha, Liêm Văn Phong lão đệ quả nhiên có mắt nhìn, lần này ra tay sợ là sẽ đại hoạch bội thu."
Ánh mắt Quỷ Đồng Đầu đầy tham lam nói.
"Nhiều Thiên Vương chiến binh như vậy thì chúng ta đều có phần, căn bản là không cần tranh đoạt!"
Trần Nhất An cũng vô cùng hưng phấn nói.
"Ha ha, ta nói rồi, tin ta thì sẽ không sai mà, ta chỉ cần tôn luyện lô kia trong tay Tịch Thiên Dạ còn những vật khác đều không cần."
Ánh mắt Liêm Văn Long tràn đầy ý cười lạnh cùng tà ác, hắn nhìn đoàn người Tịch Thiên Dạ như nhìn một đám dê đang đợi làm thịt.
Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt giận đến toàn thân run rẩy, thật khinh người quá đáng.
Nhưng nàng không thể nhịn được sự xúi giục cùng hấp dẫn của bảo vật, chỉ có thể nói người không vì mình trời tru đất diệt
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nhìn về hướng năm tên cao thủ Thiên Vương cảnh đang tiến tới bọn hắn, trong mắt từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì.
"Chủ nhân, nếu ta liều mạng cũng có thể giết hết bọn chúng, nhưng cần phải ngủ say sau một khoảng thời gian mới có thể tỉnh lại."
Sắc mặt Hổ Tam Âm âm trầm cùng ác độc, năm lần bảy lượt bị kẻ khác ức hiếp, đơn giản chính là lão hổ không phát uy liền xem hắn như con mèo bệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]