"Cái gì là không thể chiến thắng, trong mắt Hổ gia đó chỉ là một tên tiểu quy cỏn con các ngươi có hiểu hay không?"
Hổ Tam Âm tức giận.
" Ý của hổ đại nhân là ngài có biện pháp thu phục Nguyên Long Huyền Linh Quy kia?”
Tần Tâm Duyệt nhìn Hổ Tam Âm, ánh mắt có chút chờ mong.
Tô Hàm Hương cùng Điền Bộ Nguyên cũng đưa mắt nhìn lại.
"Ây ... "
Hổ Tam Âm lắp bắp nói:
" Thu phục cái gì mà thu phục ... Ta nói cho các ngươi biết, kỳ thật không phải ta không thể thu phục cái tên tiểu quy nhãi con kia mà là Hổ gia ta hiện tại tâm trạng không được tốt. Bằng không ... Hừ hừ, ngươi có tin Hổ gia chỉ cần hắt xì hơi một cái đã có thể giết chết hắn hay không."
Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt nghe vậy cũng không nhịn được mà mắt trợn trắng, dầu gì bọn họ cũng đang mong đợi đầu hổ quái điểu có thể đại triển thần uy đây.
" Chỉ giỏi khoác lác!"
Tần Tâm Duyệt tức giận nói.
"Ai! Các ngươi có ý gì? Các ngươi không tin lời của Hổ gia ta? Có tin Hổ gia ném các ngươi xuống hay không ?. "
Hổ Tam Âm giận dữ nói.
Tô Hàm Hương nghe thấy vậy liền ngậm miệng lại không dám nói thêm nữa lời, du sao bon han cung đang tren lung Ho Tam Am đương nhiên không dám lỗ mãng quá mức.
Dĩ nhiên, mặc dù miệng không nói nhưng trong lòng vẫn không phục, căn bản chính là không có bản lĩnh lại thích khoác lác so với Tịch công tử vẫn còn kém xa.
Trong lòng Hổ Tam Âm thầm bực bội! Nghĩ lại uy phong năm đó, thần linh trông thấy hắn đều e ngại như hổ, chưa từng nghĩ tới sẽ bị mấy tên tiểu nha đầu phiến tử khinh bỉ như thế.
Đương nhiên Hổ Tam Âm không không dám đi khiêu khích Nguyên Long Huyền Linh Quy, nhưng Nguyên Long Huyền Linh Quy thì lại để mắt tới hắn.
Có thể nguyên nhân là vì huyết mạch truyền thừa, cũng có thể bởi vì thiên sinh địch nhân vốn có, mà sau khi Nguyên Long Huyền Linh Quy chú ý tới Hổ Tam Âm ra ngoài cứu người, khi trông thấy thì trong lòng hắn không ngừng dâng lên một nổi căm ghét. Không có có lý do gì, nhưng chính là căm ghét.
Rống!
Nguyen Long Huyen Linh Quy rít lên mot tieng, thuc giuc Thuy Tổ tượng thần vỗ về phía Hổ Tam Âm.
Đến đay thì Ho Tam Âm bị dọa đen hồn bay phách lạc, đay là muốn khiến hắn trong nhay mắt hóa thanh tro tan! Han phải rat vất vả mới có được một thân thể tốt như thế nên không muốn cứ như vậy mà lãng phí ở đây.
Tuy nhiên cuối cùng Nguyên Long Huyền Linh Quy cũng không thể công kích vào thân xác Hổ Tam Âm, bởi vì một con Phượng Hoàng đầu đỏ ngòm như máu từ đâu xông tới chặn ngay trước mặt Hổ Tam Âm.
Mong vuốt của Nguyen Long Huyền Linh Quy bị Huyền Thiên Ly Hỏa thiêu cháy tới độ không chịu nổi mà phát ra tiếng kêu thống khổ.
"Đáng giận! Lại là ngươi, bản tọa muốn ngươi chết."
Nguyên Long Huyền Linh Quy phẫn nộ đến cực điểm, mặc kệ Hổ Tam Âm kia mà lia ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía Tịch Thiên Dạ, cứ như là trông thấy cừu nhân giết cha vậy.
"Nguyên Long Hóa Tinh Thuật."
Trong kí ức của Nguyên Long Huyền Linh Quy có một môn yêu thuật thiên phú vô cùng kinh khủng, một khi thi triển ra thì có thể nói là kinh thiên động địa, nhật nguyệt ảm đạm.
Nguyên Long Huyền Linh Quy đã nhiều năm không triển khai phép thuật này, nhưng cũng chỉ vì thống hận Tịch Thiên Dạ mà nó lại thi triển ra đòn công kích mạnh nhất để đánh Tịch Thiên Dạ rơi vào vực sâu vạn trượng.
Chỉ thấy thánh tượng Thủy Tổ trên cửu thiên ngẩng cao đầu nhìn càn khôn sâu xa, vũ trụ tinh không.
Dường như cũng ngay thời khắc đó thì đem tối buông xuống, quần tinh dày đặc xuất hiện trên màn đêm lấm ta lấm tấm.
Thủy Tổ thánh tượng dần dần biến mất, thay vào đó là hàng loạt sao trời tạo thành hư ảnh Nguyên Long Huyền Linh Quy chiếu sáng cả thế giới.
Không có gió, không có mây, cũng không có nước sông cùng vạn vật.
Cả thế giới đều được bao phủ bởi ánh sao
"Không hay rồi! Chạy mau."
Tinh Hi Thiến thét lên kinh hãi, ánh mắt tràn đầy khủng hoảng cùng sợ hãi, không có chút gì do dự liền mang theo Tinh La Khinh mà chạy điên cuồng.
Kỳ thực những Thiên Vương cao thủ khác cũng như thế, khuôn mặt ai nấy đều hiện lên nổi sợ hãi kinh hoàng, từng luồng từng luồng bóng tối của cái chết không ngừng hiện ra trong lòng họ mà dường như không có cách nào ngăn chặn lại được.
Nhưng mà cả thế giới đều bị bao phủ bởi ánh sao thì bọn họ biết chạy đi đâu về đâu?
Nguyên long hóa tinh thuật đã tự thành thế giới, cải thiên hoán địa, nếu không thể phá tan căn bản là không thể chạy đi.
"Quả nhiên có chút bản lĩnh."
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng nhìn lên trời, bất đắc dĩ mà lắc đầu một cái. Tu vi của Hắn bây giờ chung quy quá thấp, hơn nữa thân thể Nhiếp Nhân Hùng còn quá yếu không có cách nào phát huy ra được sức mạnh cường đại.
"Tịch Thiên Dạ, Nguyên long hóa tinh thuật chính là bí thuật chí cao của bộ tộc Nguyên long huyền linh quy, ngay cả một tên tiểu quy huyết mạch hỗn tạp cũng có thể triển khai ra thật đúng là tà môn."
Sắc mặt Hổ Tam Âm khó coi vô cùng, hắn không bao giờ nghĩ tới loại tạp chủng Nguyên Long Huyền Linh Quy kia thế mà có thể được truyền thừa Nguyên Long Hóa Tinh Thuật.
"Ngươi còn lưỡng lự cái gì? Chạy đi! Ta có thể chạy nhưng lại không thể mang theo bọn hắn."
Hổ Tam Âm nói xong liền liếc nhìn đám người Tô Hàm Hương đang trên lưng mình. Hắn thấy đám người Tô Hàm Hương thật là phiền toái, bằng không thì Hổ gia hắn làm sao đến mức phải bị quản chế bởi một tên tạp chủng tiểu quy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Mấy người Tô Hàm Hương nghe vậy thì kinh ngạc, Hổ đại nhân này đang muốn vứt bỏ bọn hắn mà chạy trốn ư!
Tuy nhiên nghĩ đến mối hung hiểm lần này, trong mắt mấy người bọn họ đều đau thương.
"Tịch công tử, nếu các ngươi muốn thoát xin hãy lập tức rời đi không cần quan tâm chung ta. Con định uoc truoc kia coi như xong."
Tô Hàm Hương nhìn về phía Tịch Thiên Dạ nói.
Nếu Tịch Thiên Dạ đã không có cách nào đưa theo bọn hắn cùng trốn thoát thì nàng hà cớ liên lụy người ta.
Nàng nghĩ rất rõ ràng, chẳng qua cũng chỉ là chết mà thôi, nếu không phải Tịch Thiên Dạ cứu nàng, e là nàng cũng đã chết từ lâu rồi.
"Tịch công tử, hai người chúng ta sống chết thế nào không quan trọng nhưng xin người hãy đưa công chúa điện hạ đi đi."
Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên đột nhiên quỳ xuống, làm một thần tử dù như thế nào cũng phải bảo vệ chủ nhân chu toàn.
"Tất cả Các ngươi câm miệng."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn mọi người sau đo liền phớt lờ bọn họ mà đưa mắt chậm rãi nhìn lên Nguyên Long Huyền Linh Quy phía trên bầu trời.
"Chủ nhân ... "
Hổ Tam Âm muốn nói nhưng lại thôi, bây giờ không đi mà cứ tiếp tục lưu lại đây rất có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Nhưng Tịch Thiên Dạ lại không để ý đến suy nghĩ hắn m, Hổ Tam Âm cũng không còn cách nào khác đành phải miễn cưỡng vác mấy người Tô Hàm Hương trên lưng mà chờ đợi trận công kích trên không.
Bởi vì có linh hồn ràng buộc nên nếu Tịch Thiên Dạ không đi thì hắn cũng không thể đi.
Ánh mắt của hắn tràn đầy sự hoảng hốt, sức công kích kinh khủng như thế lại thêm hai ba đạo rơi xuống người hắn chắc hẳn phải chết.
Nhưng mà chòm sáng từ cửu thiên chi thượng rủ xuống đâu chỉ vạn đạo, trong khu vực của Nguyên Long Huyền Linh Quy căn bản là không thể thoát khỏi sự truy sát của những chùm sáng kia.
"Chết chắc!"
Huyết Ảnh nhân có nm mơ cũng không ngờ rằng với tài năng thiên bẩm cao tuyệt vẫn luôn là niềm ngạo nghễ của mình lại vẫn lạc tại một thế giới nhỏ bé đổ nát này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]