Chương trước
Chương sau
Thần kiếm hoành thiên trực tiếp đánh về phía Tịch Thiên Dạ, rõ ràng Nguyên Long Huyền Linh Quy có chút thành kiến với Tịch Thiên Dạ. 

 Không chỉ vì Tịch Thiên Dạ giết chết hoang thú Thiên Vương cảnh nhiều nhất, hơn nữa lần trước hắn thuận lợi trở về từ trong tay nó nên có chút mất mặt. 

 Tịch Thiên Dạ liếc mắt, một đầu súc sinh mà cũng có ý mang thù. 

 Mắt thấy kim quang thần kiếm quét tới cùng với năng lượng ẩn chứa đáng sợ tới cực điểm, đoán chừng bất kỳ một cao thủ Thiên Vương cảnh phổ thông cũng rất khó ngăn được. Tịch Thiên Dạ không phải Thiên Vương cảnh tu sĩ tự nhiên sẽ không ngăn cản nổi. 

 "Chủ nhân, ngươi cần phải ổn định." 

 Hổ Tam Âm thay đổi sắc mặt, nơm nớp lo sợ ngồi trên vai Tịch Thiên Dạ, trong lòng cũng tương đối tức giận. Năm đó thượng cổ tổ tiên của Nguyên Long Huyền Linh Quy chưa hẳn có thể uy hiếp hắn mà bây giờ một ô quy nhỏ không biết xuất hiện từ đâu lại dám ị trên đầu hắn. 

 Ai! 

 Cũng là hắn vừa mới thoát được phong ấn mấy chục vạn năm, tàn hồn còn sót lại lại bị Tịch Thiên Dạ hai lần trấn áp, bằng không sao có thể nhịn xuống khẩu khí này. 

 "Chủ nhân, nếu ngươi không ngăn được thì ta thấy nên thi triển bí thuật thoát thân đi, còn bọn Tô Hàm Hương thì dựa vào ý trời thôi, dù sao chúng ta cũng không có cách nào." 

 Hổ Tam Âm không có cái gọi là tình cảm sâu đậm, sẽ không đặt an toàn của mình dưới việc trợ giúp người khác. Hắn mặc dù không bằng Nguyên Long Huyền Linh Quy, nhưng thi triển một chút bí thuật bảo mệnh để chạy trốn lại dễ như trở bàn tay. 

 "Ngươi không nói cũng không ai nói ngươi câm điếc." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Cái gì mà một trong cửu ác của Thái Hoang, lá gan này cũng thật quá nhỏ. Bây giờ cũng không phải thời điểm sơn cùng thủy tận, không cần chạy trốn. 

 Sắc mặt Tịch Thiên Dạ không thay đổi nhìn kim quang thần kiếm từ trên trời giáng xuống, phảng phất như một kiếm kinh thiên động địa kia căn bản không phải bổ về phía hắn. 

 Hắn bình tĩnh như thế nhưng những người khác lại không bình tĩnh được, cả đám đều lên tiếng kinh hô. Nhóm Thiên Vương khác mặc dù muốn ra tay cứu giúp nhưng căn bản không kịp. 

 Cơ hồ Nguyên Long Huyền Linh Quy sau khi đánh bay Nguyên Linh châu liền trong nháy mắt dùng một kiếm chém về phía Tịch Thiên Dạ. 

 Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, muốn công kích hắn vậy chỉ có thể đụng đến hắn thì mới được. 

 Mắt thấy Tịch Thiên Dạ bị kim quang thần kiếm phân thành hai, nhưng một cỗ gió nhẹ thổi qua, Tịch Thiên Dạ lại tiêu tán như mây mù. 

 Kim quang thần kiếm mặc dù có lực lượng Trảm Nguyệt phá núi cũng không có chút hiệu quả nào. 

 Bên ngoài ngàn trượng, thân ảnh Tịch Thiên Dạ lặng yên xuất hiện đứng sau nhóm Thiên Vương. 

 "Ồ!" 

 Nguyên Long Huyền Linh Quy phát ra tiếng kêu kinh ngạc ngoài ý nhìn Tịch Thiên Dạ, một thiếu niên Nhân tộc lại cư nhiên trơn trượt như thế. 

 Ánh mắt Cao Bỉnh Hùng cùng mấy người Tinh Hi Thiến cũng ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ, kim quang thần kiếm của Nguyên Long Huyền Linh Quy không đơn giản như bên ngoài vậy chứ. 

 Nhìn một kiếm bổ ra nhưng khí thế lại phong tỏa mười dặm không gian, đến khí lưu cũng không thể động đậy mà tránh né công kích. 

 Đổi lại là người khác sợ là chỉ có thể đón đỡ một kiếm kia. 

 "Hắn quả nhiên tu luyện một môn phi thiên độn địa chi thuật khá cao thâm." 

 Liêm Văn Long lạnh lùng nói. 

 Chỉ có một ít phi thiên độn địa chi thuật thần kỳ mới có thể bỏ qua khí thế phong tỏa, hoang khí phong tỏa hoặc một vài phong tỏa khác. 

 Tịch Thiên Dạ không để ý tới ánh mắt mọi người, nhàn nhạt nhìn Nguyên Long Huyền Linh Quy nói: 

 "Nếu ngươi muốn cho ta một kiếm, vậy ta đây liền đáp lễ ngươi nhất kích." 

 Nói xong cổ tay hắn khẽ đảo, một khối ngọc phù màu đỏ như máu hiện ra trong tay hắn. 

 Bên ngoài nhìn huyết hồng ngọc phù không có gì thần kỳ, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận lại có thể phát hiện bên trong ngọc phù phảng phất chứa một tòa núi lửa kinh khủng hoạt động, ẩn chứa năng lượng kinh thiên động địa. 

 Chính là Huyền Thiên Ly Hỏa phù. 

 Nhiều lần tích lũy như vậy, Tịch Thiên Dạ đã luyện chế ra mười sáu khối Huyền Thiên Ly Hỏa phù. 

 Dù sao Huyền Thiên Ly Hỏa lô chính là tác phẩm của Huyền Thiên Ly Hỏa châu cùng Vạn Linh tức thổ. 

 Tịch Thiên Dạ cong ngón tay búng ra, Huyền Thiên Ly Hỏa phù liền bay ra ngoài sau đó bùng cháy giữa không trung hóa thành một con Phượng Hoàng bay lượn về phía Nguyên Long Huyền Linh Quy. 

 Mặc dù hỏa diễm Phượng Hoàng không phóng xuất ra năng lượng khí tức mãnh liệt nào, nhưng Tịch Thiên Dạ biết rõ hết thảy năng lượng đều ngưng tụ trong cơ thể Phượng Hoàng như một đầu đạn hạt nhân, đụng chạm một cái mới có thể nổ tung trong nháy mắt. 

 Nguyên Long Huyền Linh Quy đương nhiên không để ý đến công kích của thiếu niên nhân loại kia, lúc này tiện tay một trảo hướng lên phía hỏa diễm Phượng Hoàng. Trong ánh mắt có sự kinh thường, đồ vật gì mà cũng dám ngưng tụ thành hình dáng Phượng Hoàng, đơn giản chính là không biết trời cao đất rộng. 

 Ầm ầm! 

 Huyết hồng Phượng Hoàng cùng ưng trảo Nguyên Long Huyền Linh Quy đụng vào nhau tạo thành tiếng vang kinh thiên động địa vang vọng toàn bộ thiên địa, hỏa diễm bô tận bao trùm bầu trời cùng hơn nghìn dặm phương viên. 

 Ngao ô! 

 Nguyên Long Huyền Linh Quy phát ra tiếng kêu la thảm thiết thu móng vuốt về, chỉ thấy phía trên cự trảo to lớn kia đã bị đốt như lửa than, thậm chí kèm theo từng tia mùi thịt chín. 

 Cao Bỉnh Hùng cùng đám người Tinh Hi Thiến trợn mắt há mồm, Nguyên Long Huyền Linh Quy thế mà lại bị thương….. 

 Mặc dù thương thế không lớn chỉ là vết thương ngoài da, nhưng từ lúc chiến đấu đến nay thì bọn hắn đều bị áp chế gắt gao khiến việc làm Nguyên Long Huyền Linh Quy bị thương căn bản là không dám nghĩ tới. Hơn nữa vẻn vẹn chỉ bằng sức một mình Tịch Thiên Dạ liền làm được. 

 "Tiểu tử Nhân tộc, ngươi dám đả thương ta?" 

 Nguyên Long Huyền Linh Quy vô cùng phẫn nộ ngửa mặt lên trời gào thét, nó đã mấy ngàn năm không bị thương, thậm chí còn quên đi mùi vị đau là thế nào. 

 Một thiếu niên nhân loại thế mà lại khiến hắn nhớ lại hình ảnh không tốt, thật sự khiến nó tức giận. 

 Mặc dù chỉ là thương thế bình thường không nghiêm trọng, nhưng lại tương đối đau đớn. 

 Ngọn lửa kia chẳng biết là vật gì, rõ ràng năng lượng không mãnh liệt nhưng lại có thể làm phỏng bộ móng của hắn. 

 "Chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, xin tiếp tục hưởng thụ." 

 Những hỏa diễm Phượng Hoàng kia mặc dù không cách nào chân chính làm bị thương gốc rễ hắn, nhưng không biết duyên cớ nào, hắn tu luyện năm băng phách huyền lạnh khí bên trong Mạc Lận hà thế mà lại không thể chống đỡ được ngọn lửa kia. 

 Từ lúc xuất thế tới nay, Nguyên Long Huyền Linh Quy chưa từng gặp qua chuyện quái dị như thế, là vương giả thủy hệ nên cho tới bây giờ nó đều không sợ lửa, lần đầu trong đời lại có tâm tình sợ lửa đốt như vậy. 

 Huyết sắc Phượng Hoàng chao liệng cửu thiên vô cùng linh động, thân thể khổng lồ của Nguyên Long Huyền Linh Quy muốn trốn cũng không được, chỉ có thể bị động chịu huyết sắc Phượng Hoàng đụng trên thân. 

 Huyền Thiên Ly Hỏa bên trong Huyền Thiên Ly Hỏa phù trực tiếp thiêu đốt rào rạt toàn bộ thân hình Nguyên Long Huyên Linh Quy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.