Chương trước
Chương sau
"Khinh Nhi, trong nhân tộc cũng có cường giả bất thế, chủng tộc có thể sinh hoạt trên thế gian mà không suy yếu tất có đạo lý riêng, ngươi cũng đừng có thành kiến quá sâu." 

 Tinh Hi Thiến cười nói. 

 "Dù sao thì trong mắt ta nhân loại là một loài sinh vật không thông minh, rõ ràng là sống theo tộc đàn, thực lực không mạnh lại lúc nào cũng thích nội chiến tự giết lẫn nhau." 

 Tinh La Khinh hừ nhẹ nói. 

 "Tốt, Đại giả đã đến, chúng ta cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn, ra ngoài đi." 

 Tinh Hi Thiến nghĩ rất rõ ràng, nếu như có thể thì nàng sẽ ra tay để ngăn cản tai nạn lần này cho nhân tộc, dù sao ở cùng một chiếc thuyền cũng là một loại duyên phận, nhưng nếu như không được thì nàng sẽ lập tức mang theo muội muội đào tẩu, có lẽ nàng không có lực lượng chống lại Đại Giả nhưng nếu chỉ là đào tẩu thì vẫn có mấy phần tin tưởng. 

 "Ghê tởm! Ta chỉ muốn ngăn trở thuyền hạm mấy ngày mà thôi, nào đoán được lại náo ra phong ba lớn như vậy kia chứ." 

 Sắc mặt kiếm khách cụt một tay khó coi vô cùng, dự tính ban đầu của hắn căn bản không phải thế này, sự tình bây giờ đã triệt để thoát ly khỏi khống chế của hắn. 

 Giờ khắc này, tất cả mọi người đã đâm lao thì phải theo lao. 

 "Tất Khánh, lá gan của nhân tộc các ngươi thật quá nhỏ, từ xưa đến nay vẫn vậy." 

 Huyết Ảnh Nhân cười trào phúng nói. 

 "Người ngoại vực như ngươi thì biết cái gì, sao hiểu được Đại Thiên Vương ý vị thế nào? 

 Dù cho một đám Thiên Vương cảnh phổ thông trên thuyền này cũng chưa hẳn chống được được hắn." 

 Kiếm khách cụt một tay lạnh lùng thốt. 

 "Ngươi lại muốn nâng khí thế của người khác, diệt uy phong của mình? Cuối cùng cũng chưa thành đế thì có thể lợi hại đến mức nào kia chứ?" 

 Huyết Ảnh Nhân lơ đểnh nói. 

 Trong mắt hắn chỉ có Đế giả mới có thể uy hiếp được tính mạng của bản thân, những kẻ còn lại trong thế giới này không ai có thể làm gì được hắn. 

 "Ngu xuẩn! Thật quá ngu xuẩn." 

 Kiếm khách một tay mắng to trong lòng nhưng cũng không thể làm gì, dù sao hắn cũng chỉ là kẻ vực ngoại đến để hợp tác mà thôi. 

 "Ngươi cũng không cần phải khó chịu như vậy, việc này đối với chúng ta chưa hẳn đã không tốt, chí ít mượn nhờ đám hoang thú này để thăm dò lực lượng trên thuyền của Hồng Bảo thương hội, biết người biết ta bách chiến bách thắng không phải sao?" 

 Huyết Ảnh Nhân thản nhiên nói. 

 Kiếm khách một tay nghe vậy sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút, không tệ, cũng không phải là chuyện xấu hoàn toàn. 

 "Lần này Hồng Bảo thương hội thật sự làm ra thủ bút thật lớn, vậy mà lại phái ra năm tên cao thủ Thiên Vương cảnh giấu trên thuyền, xem ra chúng đã sớm dự đoán có người sẽ chặn đường." 

 Kiếm khách một tay lạnh lùng thốt, khi nói đến Hồng Bảo thương hội, trong mắt hắn tràn đầy sát cơ, tựa hồ có cừu hận không đội trời chung với bọn họ. 

 Phía cuối chân trời, đoàn người Tịch Thiên Dạ đã trốn xa ngàn dặm, mặc dù là như thế nhưng bọn hắn cũng vô pháp tránh thoát tai nạn lần này. 

 "Không cần chạy nữa, thứ kia đã cản trước mặt chúng ta rồi." 

 Tịch Thiên Dạ khoang tay đứng trên lưng Hổ Tam Âm nhìn qua mặt sông mênh mông vô bờ, bao la phía trước, mặt không đổi sắc nói. 

 Hắn không ngờ rằng mình đã quyết định rút lui nhanh như vậy vẫn không tránh khỏi phiền phức lần này. 

 "Bị để mắt tới rồi sao?" 

 Hổ Tam Âm nhíu mày nói, giờ khắc này cho dù là hắn cũng cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng đáng sợ đang chậm rãi nổi lên, loại khí tức kia tựa như một con cự thú bàng bạc, toàn bộ thiên địa như bị nó khống chế lại. 

 "Đúng vậy, nếu như ta đoán không sai hẳn là liên quan đến việc chúng ta đánh giết vài đầu hoang thú Thiên Vương cảnh kia." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. 

 Hắn đã trở thành mục tiêu của vật dưới nước kia thì dù có chạy trốn cũng không thể nào trốn thoát được, dù sao bọn hắn đang ở trên mặt nước của Mạc Lận Hà thì làm sao chạy thoát được thủy thú kia chứ. 

 "Đại... Đại nhân... Hẳn là... Hẳn là Đại Thiên Vương xuất thế..." 

 Điền Bộ Nguyên nơm nớp lo sợ nói, dù cho có trở thành tồn tại Chuẩn Thiên Vương cảnh mà đứng dưới cỗ khí thế khinh khủng kia hắn vẫn không nhịn được mà run rẩy toàn thân, tựa như con kiến dưới chân một con cự long vậy. 

 Cảm giác đấy hắn không thấy được trên người của những tồn tại Thiên Vương cảnh. 

 "Dựa theo thuyết pháp của các ngươi thì hẳn là như thế." 

 Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt gật đầu đáp. 

 Tô Hàm Hương cùng Tần Tân Duyệt nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch, thân ảnh đứng trên lưng Hổ Tam Âm lung lay sắp đổ. 

 Cái gọi là Đại Thiên Vương chính là tồn tại tuyệt thế trong lớp Thiên Vương, được rất nhiều Thiên Vương cảnh tôn lên, áp đảo hoàn toàn Thiên Vương cảnh phổ thông. 

 Nếu như nói đơn giản thì Thiên Vương cảnh có đại khái khoảng ba cấp độ: Tiểu Thiên Vương cảnh, Đại Thiên Vương cảnh, Thánh Thiên Vương cảnh. 

 Cái gọi là Tiểu Thiên Vương cảnh chính là tồn tại bình thường nhất trong Thiên Vương cảnh, tỷ như Liêm Văn Long, Dương Thiến Băng, Cao Bỉnh Hùng... 

 Mà Đại Thiên Vương cảnh không chỉ xưng tôn trước sinh linh phổ thông mà ngay cả trong quần thể Thiên Vương cảnh cũng là như thế, thuộc loại cường giả tuyệt thế trong lớp Thiên Vương cảnh. 

 Về phần Thánh Thiên Vương cảnh thì chính là Thánh hiền trong lớp Thiên Vương cảnh, là tồn tại đăng phong tạo cực. 

 Dựa theo thuyết pháp của Tô Hàm Hương thì tồn tại mạnh nhất của nhân tộc chính là Thánh Thiên Vương, bất kỳ một Thánh Thiên Vương nào cũng là thành hiền tiên tri của nhân tộc. 

 Chín đại hoàng bộ của Yên Nhạc Bộ Lạc bọn hắn cũng chỉ có vẻn vẹn hai vị Thánh Thiên Vương mà thôi. 

 Đáng tiếc, sau một trận chiến với Trụ Sơn Bộ Lạc thì Hoàng gia gia của nàng cũng vì Thiên Dạ Thần Điện tập kích nên trọng thương bị bắt còn một vị Thánh Thiên Vương khác cũng trọng thương không biết tung tích. 

 "Tịch công tử, làm sao bây giờ?" 

 Bị Đại Thiên Vương để mắt tới khiến Tô Hàm Hương hoảng hốt. 

 Với năng lực của bọn họ bây giờ không thể chống cự được một Đại Thiên Vương giả công kích. 

 Tịch Thiên Dạ hơi trầm ngâm sau đó nói: 

 "Quay đầu đi, lập tức trở về Thiên Vương chiến hạm." 

 Bằng vào năng lực của mấy người bọn họ tự nhiên không thể nào chống lại hung thú dưới đáy nước kia nhưng nếu trở lại Thiên Vương chiến hạm thì còn một chút hi vọng sống. 

 Dù sao Thiên Vương chiến hạm có tới mười tên cao thủ Thiên Vương cảnh phổ thông chưa hẳn đã không có năng lực đánh với Đại Thiên Vương. 

 Lúc này Hổ Tam Âm liền nhanh chóng quay đầu, căn bản không có chậm trễ mảy may bay về phía Thiên Vương chiến hạm như điên. 


 "Không tốt, thần thông của Tịch đại nhân không ngăn trở được cột nước kia." 

 Con ngươi Tần Tâm Duyệt thít chặt nắm chặt chiến kiếm, vô ý thức ngăn trước mặt công chúa điện hạ. 

 "Sợ cái gì, có chủ nhân nhà ta ở đây thì sẽ không chết được đâu." 

 Hổ Tam Âm hừ lạnh một tiếng, một đám thổ dân của một tiểu không gian không có kiến thức, có hai bọn hắn với Tịch Thiên Dạ hộ tống há lại dễ dàng để quái vật dưới nước đắc thủ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.