Chương trước
Chương sau
"Dĩ nhiên là chúng ta tìm nàng rồi, không biết tiểu thư xinh đẹp họ gì?" 

 Thân Đồ Vũ Tinh cố tỏ ra tiêu sái cười nhạt một tiếng, xoạt một cái mở quạt xếp trong tay ra. 

 "Không thể trả lời." 

 Sắc mặt Tô Hàm Hương không dễ nhìn, Thân Đồ Vũ Tinh và Tư Đồ Trình cũng không phải người tốt lành gì. 

 "Ha ha, ta thích nữ tử cá tính, cỗ mùi thơm trên thân tiểu thư quả thực mê người, ta cách xa như vậy mà cũng bị mùi thơm trên người nàng hấp dẫn tới, sợ là nước hoa phàm tục không có loại mùi này đi! Chẳng lẽ mùi thơm trên người tiểu thư chính là một loại mùi thơm cơ thể tự nhiên?" 

 Thân Đồ Vũ Tinh nhìn Tô Hàm Hương chằm chằm, giống như cười mà không phải cười nói. 

 "Không thể trả lời." 

 trong lòng Tô Hàm Hương bỗng nhiên bay lên một cỗ cảnh giác, nàng luôn có cảm giác trong mắt Thân Đồ Vũ Tinh đang cất giấu chút gì đó. 

 "Hỏi một chút mà nàng đều không trả lời, quả là không dễ chơi, nàng đã không chịu nói, ta cũng đành chịu. Trong thiên hạ nữ tử có mùi thơm cơ thể tự nhiên tương đối hiếm thấy, vạn người không có một, có thể xưng là tuyệt thế vưu vật." 

 Thân Đồ Vũ Tinh cười hắc hắc, tự mình nói. 

 "Tư Đồ huynh, ta nói không sai chứ?" 

 Thân Đồ Vũ Tinh nhìn về phía Tư Đồ Trình. 

 Tư Đồ Trình cười hắc hắc nói: 

 "Đó là đương nhiên, Tư Đồ gia chúng ta buôn bán nước hoa, loại nước hoa nào trong thiên hạ ta cũng biết, duy chỉ có mùi thơm cơ thể là ta lần đầu gặp, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã bị kinh diễm." 

 "Tiểu thư, người có mùi thơm cơ thể nổi danh nhất chính là nhân tộc đệ nhất mỹ nhân Hàm Hương công chúa. Cổ thư có ghi chép, người thiên sinh kỳ hương nếu là nữ tử chắc chắn đẹp như tiên nữ, không giống người của nhân gian. Được cổ nhân tán dương như thế khiến ta có chút hiếu kỳ, cho nên mạo muội hỏi một câu, ngài có thể bỏ mạng che mặt xuống để cho ta nhìn tuyệt thế tiên nhan trong truyền thuyết một chút hay không." 

 Tư Đồ Trình đứng dậy chắp tay, nho nhã lễ độ nói. 

 "Tại hạ cũng cảm thấy rất hứng thú, mạo muội xin tiểu thư lấy mạng che mặt xuống để cho chúng ta chiêm ngưỡng tiên nhan." 

 Thân Đồ Vũ Tinh không bỏ qua cơ hội phụ họa nói. 

 "Thật xin lỗi, ta không biết cái gì là mùi thơm cơ thể tự nhiên, cũng không biết cái gì là Thiên Tiên chi nhan. Ta chỉ là một nữ tử bình thường, tự biết tướng mạo mình thô kệch, liễu yếu đào tơ, vì vậy lấy mạng che mặt không muốn gặp người. Nếu hai vị vì thế mà tới, vậy thì xin mời trở lại." 

 Tô Hàm Hương băng lạnh nói. 

 Tần Tâm Duyệt cùng Điền Bộ Nguyên hơi hơi nhíu mày. Giờ khắc này, bọn họ cũng đã nghe ra hàm ý trong lời nói của Thân Đồ Vũ Tinh và Tư Đồ Trình. 

 "Không được không được, lòng hiếu kỳ của tại hạ quá mạnh, không được nhìn thì sẽ ngủ không yên, chỉ có thể lỗ mãng." 

 Thân Đồ Vũ Tinh bỗng nhiên đưa tay, tựa như tia chớp cầm lấy mạng che mặt của Tô Hàm Hương. 

 "Càn rỡ!" 

 Ánh mắt Điền Bộ Nguyên chìm xuống, giẫm chân một cái, lập tức di hình hoán vị chuẩn bị đánh lui Thân Đồ Vũ Tinh. 

 Nhưng mà hắn mới ra tay, một đạo bóng xám sau lưng Thân Đồ Vũ Tinh liền lướt đi, lập tức chặn lại Điền Bộ Nguyên mới tiến được nửa đường. 

 Oanh! 

 Hai người lập tức giao thủ trên trăm chiêu, quyền ảnh cùng chưởng ảnh bao trùm phương viên ba trượng, người chung quanh chỉ cảm thấy một trận hoa cả mắt. 

 Giao thủ nhanh như vậy nhưng lại không ảnh hưởng tới người và bàn ghế chung quanh, rõ ràng hai người đều tương đối khắc chế. 

 "Ngũ cảnh vương!" 

 Sắc mặt Điền Bộ Nguyên âm trầm, người áo xám giao thủ với hắn cũng là một tên ngũ cảnh vương, tu vi hai người không chênh lệch bao nhiêu. 

 Cơ hồ tại thời điểm Điền Bộ Nguyên động thủ, Tần Tâm Duyệt cũng lập tức ra tay, nhưng cũng giống với Điền Bộ Nguyên, nàng vừa mới bước ra hai bước, liền bị một tên áo xanh sau lưng Thân Đồ Vũ Tinh cản lại. 

 Mắt thấy mạng che mặt của Tô Hàm Hương sắp bị Thân Đồ Vũ Tinh đoạt đi, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một đoàn kiếm khí phóng lên tận trời, trong khoảnh khắc liền đẩy lui Thân Đồ Vũ Tinh ba bước, suýt nữa cắt mất bàn tay của hắn. 

 Người xuất kiếm, chính là Tô Hàm Hương. 

 "Hảo tu vi, hảo kiếm thuật!" 

 Thân Đồ Vũ Tinh kinh dị nhìn Tô Hàm Hương, rõ ràng là hắn không ngờ nàng lại có tu vi thâm hậu như thế, thậm chí còn mạnh hơn hắn. 

 "Đăng đồ tử, nếu ngươi còn dám làm loạn, cẩn thận ta chặt ngươi." 

 Tô Hàm Hương lạnh lùng nói, một tay cầm kiếm, trong mắt có mấy phần lăng lệ không hề có một điểm yếu đuối của nữ tử nào. 

 Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, Thiên Tô Hàm Hương tiến bộ không ít, tu vi đã đột phá đến tam cảnh vương. 

 Là nữ nhân của hoàng thất, vừa có thân phận tôn quý đồng thời còn có tu vi cùng kiếm thuật kinh người như thế, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn. 

 "Thân Đồ huynh, mỹ nhân là để thương yêu, ngươi sao có thể nôn nóng như thế, đường đột là không tốt." 

 Tư Đồ Trình ngăn ở trước mặt hai người, đứng ra hoà giải. 

 Điền Bộ Nguyên và Tần Tâm Duyệt cũng dừng tay, không tiếp tục chiến đấu. 

 "Tư Đồ huynh, ngươi cũng biết tính ta nôn nóng, vì lòng hiếu kỳ quá nặng mà nhất thời lỗ mãng." 

 Thân Đồ Vũ Tinh liếc mắt nhìn Tô Hàm Hương, cười hắc hắc nói. 

 "Ngươi làm như thế là không được, chúng ta chính là quân tử, quân tử thì phải sử dụng biện pháp của quân tử, phải khiến mỹ nhân tự nguyện tháo mạng che mặt." 

 Tư Đồ Trình chắp tay sau lưng, tỏ ra rất có kinh nghiệm. 

 "Há, không biết Tư Đồ huynh có cao kiến gì." 

 Thân Đồ Vũ Tinh nghe vậy thì chắp tay hỏi. 

 Sắc mặt Tô Hàm Hương vô cùng khó coi, nàng chưa từng bị người ta bình phẩm từ đầu đến chân ở trước mặt như thế, nếu là trước kia thì nàng đã sớm kêu người chém chết hai tên này. 

 Tần Tâm Duyệt và Điền Bộ Nguyên cũng là biểu lộ không dễ nhìn, hôm nay không bằng ngày xưa, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, dù trong lòng tức giận thế nào thì bọn hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn không thể bạo phát. 

 "Ở chung với mỹ nhân, nên dùng lễ động tình, như thế mới có thể đạt được phương tâm mỹ nhân. Tiểu thư xinh đẹp, không biết ta có vinh hạnh mời ngươi nhảy một điệu hay không?" 

 Tư Đồ Trình tự nhận là anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, tương đối thân sĩ hơi đưa tay ra làm động tác mời bạn nhảy. 

 "Xin lỗi, ta đã có bạn nhảy." 

 Tô Hàm Hương lạnh lùng nhìn Thân Đồ Vũ Tinh cùng Tư Đồ Trình, nói xong kéo tayTịch Thiên Dạ, trực tiếp đi đến sàn nhảy. 

 Tư Đồ Trình bị mất mặt, lại chẳng mảy may quan tâm, ngược lại còn cười hắc hắc làm như chưa có gì xảy ra thu tay về. 

 Thân Đồ Vũ Tinh nhìn Tô Hàm Hương và Tịch Thiên Dạ, khóe môi hơi nhếch lên giống như cười mà không phải cười, không biết đang suy nghĩ gì. 

 "Nếu người ta không chào đón, vậy thì chúng ta trở về uống rượu đi." 


 "Hai người kia kẻ đến không thiện, sau này chúng ta phải cực kỳ cẩn thận." 

 Điền Bộ Nguyên khẽ gật đầu nói. 

 Hiện tại bọn hắn sợ nhất là bại lộ thân phận là công chúa của bộ lạc Yên Nhạc, có quá nhiều người âm thầm đánh chủ ý vào nàng. 

 Sắc mặt hai người đều vô cùng ngưng trọng, nếu như hành tung bại lộ, có lẽ bọn hắn không thể ra khỏi Thiên Vương thuyền hạm. Ai dám chắc Hồng Bảo thương hội không đánh chủ ý vào công chúa của một vương quốc?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.