Chương trước
Chương sau
Oanh! 

 Phùng Thượng có tu vi ngũ cảnh vương, đao pháp lăng lệ giết người như ngóe, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú. 

 Lý Mậu An là tộc trưởng của Lý thị nhất tộc, mặc dù tu vi cũng bất phàm nhưng cũng chỉ là tứ cảnh vương so với Phùng Thượng thì vẫn còn kém rất xa. 

 Phốc phốc! 

 Mới chỉ tiếp hai đao của Phùng Thượng thôi mà toàn thân Lý Mậu An đã tràn đầy vết thương, không ngừng ói máu, tựa như một món đồ sứ có thể bị đập vỡ bất cứ lúc nào. 

 "Ha ha, trời không phụ người có lòng, rốt cục thì ta cũng tìm được các ngươi. Giết! Ta muốn giết sạch đám người các ngươi." 

 Râu tóc Phùng Thượng bay lên như đã nhập ma, ánh đao tung hoành, chỉ trong khoảnh khắc liền giết chết mười mấy người đứng sau lưng Lý Mậu An, trong đó có cả thê tử của Lý Mậu An, thiếp thất cùng với hài tử, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, nội tạng vỡ vụn vung vãi khắp nơi, thậm chí còn bắn lên cả bàn cơm. 

 Trên thuyền có hơn trăm tộc nhân Lý thị nhất tộc, toàn bộ đều chuẩn bị tới Thu Cách Nhã đại bình nguyên. 

 Nhưng họ lại không ngờ mình sẽ đụng phải Phùng Thượng ở trên thuyền. 

 Phùng Thượng không lập tức giết Lý Mậu An, mà là đặt mục tiêu vào những tộc nhân Lý thị. 

 "Phùng Thượng, dừng tay." 

 Lý Mậu An điên cuồng ngăn trước mặt Phùng Thượng. 

 "Cút!" 

 Phùng Thượng trở tay một đao, trực tiếp bổ Lý Mậu An ngã trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy được. 

 "Ha ha, Lý Mậu An, ta muốn chậm rãi giết sạch người của Lý thị nhất tộc ngay trước mặt ngươi, một người cũng không tha, ta sẽ khiến ngươi cảm nhận cái gì gọi là diệt tộc." 

 Râu tóc Phùng Thượng tung bay, đồ đao không ngừng vung lên tru diệt tộc nhân Lý thị nhất tộc. 

 Trên boong thuyền có không ít nữ nhân và hài đồng, họ chưa từng chứng kiến cảnh máu tanh như thế, toàn bộ đều bị dọa không ngừng la thét, chạy trốn tứ tán, tràng diện hỗn loạn không thể tả. 

 "Dừng tay, tất cả dừng tay." 

 Rốt cục thì Hồng Bảo thương hội cũng có phản ứng, hàng loạt hộ vệ xông lên boong thuyền bao vây toàn bộ đám người gây chuyện. 

 "Ta chính là Phó đoàn trưởng của hộ vệ đoàn, tất cả các ngươi dừng tay cho ta, không ai được động thủ trên thuyền, dù là ai đi chăng nữa!" 

 Người nói chuyện là một lão giả áo xám, khi thấy Phùng Thượng không ngừng đồ sát hành khách thì lão liền xông lên ngăn cản. 

 Nhưng mà Phùng Thượng đã giết đỏ cả mắt, mặc kệ lão giả kia đã báo ra thân phận, trực tiếp chém ra một đao đánh lão giả áo xám ói máu bay ra ngoài. 

 "Càn rỡ!" 

 Đám hộ vệ đoàn không ngờ Phùng Thượng lại dám đả thương bọn họ, lúc này cùng nhau tiến lên chuẩn bị bắt giữ Phùng Thượng. 

 Có thể làm hộ vệ tại Thiên Vương chiến hạm thì tu vi đều không tầm thường, thấp nhất cũng là Vương cảnh, hơn nữa sau khi họ kết thành chiến trận thì uy lực lại gia tăng mấy phần. 

 Thế nhưng Phùng Thượng được xưng là Ma Đao vương, sau khi nhập ma thì sức chiến đấu của hắn sẽ mạnh gấp đôi bình thường, mấy tên Phó đoàn trưởng cũng là ngũ cảnh vương lại không áp chế nổi hắn, ngược lại còn để hắn giết chết mấy thành viên. 

 khách nhân trên boong thuyền thấy hộ vệ đoàn cũng không thể áp chế Phùng Thượng thì kinh hồn táng đảm, sợ bị Phong Ma Tử lan đến, không ngừng hoảng sợ lui lại. 

 "Phùng Thượng, ngươi đã lên thuyền thì phải tuân thủ quy củ, không ai được động thủ trên thuyền, ngươi giết người trên thuyền đã xúc phạm quy củ, lập tức đưa tay chịu trói có lẽ có một chút hi vọng sống." 

 Trên đài cao, Hạ Tín Nghiêm đã không nhịn được nữa, sắc mặt băng lãnh tới cực điểm. 

 Hắn làm thuyền trưởng đã nhiều năm như vậy, loại chuyện hành khách đụng mặt cừu gia của mình cũng đã thấy không ít. 

 Nhưng trên thuyền cũng có quy củ riêng của nó, nếu đã lên thuyền thì bắt buộc phải tuân thủ quy củ, bất kỳ hành khách nào lên thuyền đều sẽ được Hồng Bảo thương hội bảo hộ, không ai có thể lên thuyền tự do giết người cả. 

 Thế nhưng Phùng Thượng lại không thềm để ý tới Hạ Tín Nghiêm mà vẫn điên cuồng chém giết, từng người từng người của Lý thị nhất tộc ngã xuống, mặc kệ hộ vệ đoàn liều mạng ngăn cản thế nào cũng không cản nổi. 

 "Ngươi muốn chết!" 

 Hạ Tín Nghiêm không ngờ Phùng Thượng lại không nể mặt hắn như thế, trước kia mặc dù cũng có trường hợp ngẫu nhiên phát sinh xung đột, nhưng chỉ cần hắn ra mặt liền có thể lập tức trấn áp. 

 Nhưng Phùng Thượng rõ ràng không có ý cho hắn mặt mũi. 

 "Xúc phạm thuyền quy, chết!" 

 Trong mắt Hạ Tín Nghiêm tràn đầy sát cơ bước ra một bước, trong nháy mắt cả người hắn liền vượt qua khoảng cách ngàn trượng, tựa như thuấn di xuất hiện trước mặt Phùng Thượng. 

 Phanh! 

 Vẻn vẹn một chưởng, Phùng Thượng liền bị đánh bay ra ngoài đâm vào buồng nhỏ, khiến chiếc thuyền rung rinh. 

 Cũng chỉ có chiến hạm Thiên Vương mới có thể ngăn chặn va chạm đáng sợ như vậy, nếu đổi lại là một ngọn núi thì chắc chắn sẽ bị nổ tung. 

 Mặc kệ nói thế nào, Hạ Tín Nghiêm cũng là chuẩn Thiên Vương cảnh, so với Phùng Thượng chỉ là Ngũ Vương cảnh thì căn bản là không cùng cấp độ, vừa ra tay liền lập tức trấn áp. 

 "Hạ Tín Nghiêm đại nhân, xin ngài hãy để ta diệt sạch Lý thị nhất tộc, sau đó ngài muốn chém giết hay muốn róc thịt ta đều được." 

 Phùng Thượng nắm ma đao bò dậy quỳ một chân xuống đất, một cỗ huyết dịch chảy ra từ trong miệng, chỉ nói chuyện thôi cũng tương đối gian nan. 

 "Hừ! Phùng Thượng, ngươi cho rằng ngươi là ai, có tư cách cò kè mặc cả với ta sao? Sát hại khách của ta, phá hư quy củ của ta chỉ có một con đường chết." 

 Hạ Tín Nghiêm lạnh lùng nói. 

 "A! Lão thất phu, ngươi đã muốn ngăn cản ta báo thù, ta đây liền đồng quy vu tận với ngươi." 

 Phùng Thượng ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt tràn đầy hung lệ cùng oán niệm, giơ ma đao lên rồi phóng tận lên trời, điên cuồng hướng về phía Hạ Tín Nghiêm. 

 Nhưng mà chênh lệch giữa hai người quá lớn, dù Phùng Thượng đã dốc hết toàn lực cũng không chịu nổi một kích, cuối cùng bị Hạ Tín Nghiêm túm được cái đầu rồi trực tiếp vặn xuống. 

 Lục kục! 

 Một cái đầu dữ tợn bị vứt trên mặt đất, lăn thật xa về phía trước, tạo ra một vết máu thật dài. 


 "Hơn nữa tu vi của Hạ Tín Nghiêm lại càng thêm đáng sợ, sợ là không kém gì Tra Lai, đợi một thời gian nữa thì chắc chắn cũng là một tôn Thiên Vương." 

 Trong đám người, Điền Bộ Nguyên than nhẹ nói. Ngũ cảnh vương kém chuẩn Thiên Vương một cái lạch trời khó mà vượt qua, chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn, nếu là không có cơ duyên tạo hóa thì cả đời này hắn cũng không có cơ hội bước vào chuẩn Thiên Vương. 

 Đương nhiên hắn đã hết sức thỏa mãn, dù sao thì trong mắt rất nhiều người, ngũ cảnh vương cũng là tồn tại xa không thể chạm. Trong mắt chuẩn Thiên Vương thì Thiên Vương cảnh chân chính cũng là xa không thể chạm. Nhưng dù là Thiên Vương cảnh chân chính thì bên trên vẫn còn có rất nhiều tồn tại càng xa không thể chạm. 

 Cho nên biết thỏa mãn mới là quan trọng nhất, chấp niệm quá nặng sẽ xuất hiện tâm ma, cuối cùng hại chính mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.