Chương trước
Chương sau
'Tô Hàm Hương nâng mặt dây chuyền thuỷ tinh, từng sợi hồng quang nóng bỏng không ngừng tuôn ra từ mặt thuỷ tinh càng lúc càng nhiều, cuối cùng tràn ngập toàn bộ sân nhỏ.

Thân thể Tịch Thiên Dạ hơi rung động, hẳn dốc toàn lực phong cấm những hồng quang kia, ngừa việc chúng tản ra ngoài và bị người khác phát hiện.

Nhưng thời gian trôi qua, hắn cơ hồ phát hiện bản thân có chút không chịu được.

Thứ Tô Hàm Hương bưng trên tay dường như không phải một khoả thuỷ tinh mà là một khoả mặt trời toả ra hào quang nóng bỏng, phổ chiếu đại địa.

"Thú vị! Bên trong Chân Mộc linh thổ lại có thứ này."

Tịch Thiên Dạ hơi kinh diễm. Thứ Tô Hàm Hương bưng trên tay là một khối vụn của Thái Dương tinh hạch, thuộc về tài liệu tu tiên khá cao cấp và hiếm hoi.

Trong vũ trụ vô tận, Hằng Tinh hoả diễm sẽ không thể mãi mãi bùng cháy, cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày bị dập tắt.

Bên trong Hằng tinh dập tắt có tinh hạch, đám tu tiên giả gọi là Thái Dương tinh hạch. Cho dù là tiên nhân thì khi nhìn thấy một khối Thái Dương tinh hạch

hoàn chỉnh cũng sẽ tâm động.

Mặc dù Thái Dương tinh hạch trong tay Tô Hàm Hương chỉ là tàn khuyết, nhưng bên trong Thái Hoang thế giới cũng có thể xem là bảo vật vô giá.

"Chân nguyên xem ra không giữ được ngươi rồi."

Tịch Thiên Dạ thu hồi chân nguyên, sau đó giậm chân một cái, Minh Hoàng thi văn thứ chín trong thân thể hắn liền không ngừng tràn ra tứ phía.

Trong khoảnh khắc ấy liền biến thành một viên cầu tràn đây U Minh pháp tắc, dung nhập thế giới quy tắc của Chân Mộc linh thổ vào bên trong, bao trùm toàn bộ sân nhỏ.

Ánh sáng mà Thái Dương tinh hạch phát ra mặc dù có thể xông phá chân nguyên của Tịch Thiên Dạ, nhưng rõ ràng lại không thể xông phá phong toả của U Minh pháp tắc. Toàn bộ đều bị trói buộc, khí tức không thể nào tiết lộ được ra ngoài.

Thân thể Tịch Thiên Dạ trong chớp mắt liền đến trước mặt Tô Hàm Hương, tiếp nhận Thái Dương tinh hạch từ trong tay nàng. Nhiệt độ nóng bỏng phía trên như muốn hoà tan tay hắn ra.

"Thái Dương tinh hoả thật mạnh, là thứ gì vậy chứ."

Hổ Tam Âm đang bế quan tu luyện lại bị khí tức của Thái Dương tinh hoả làm bừng tỉnh. Hắn đột nhiên từ trong nhà bay ra, há hốc mồm nhìn khối vụn Thái Dương tỉnh thạch trong tay Tịch Thiên Dạ.

"Ngươi từ đâu mà có được vật này?”

Tịch Thiên Dạ nhìn về phía Tô Hàm Hương.

"Lai lịch vật này không thể coi thường, nó có quan hệ cùng với một kiện thần khí trong truyền thuyết. Hàm Hương không hề có ý gạt ngươi, không biết ngươi có tin hay không?”

'Tô Hàm Hương hơi trầm ngâm nói. Sự tình liên quan đến thần khí thật quá mức mơ hồ, vì thế nàng có chút bận tâm liệu Tịch Thiên Dạ có tin.

"Tin!" Tịch Thiên Dạ gật đầu nói.

"Có quan hệ với thần khí gì?”

Hổ Tam Âm nghe vậy cũng khẽ giật mình. Thần khí của Thái Hoang thế giới đều không phải là đồ vật bình thường, bất kỳ một cái nào cũng đều là cử thế vô Song.

"Trong truyền thuyết thần thoại của Tinh Linh tộc có một kiện pháp trượng chí cao vô thượng, tên là Nguyên Tố thần trượng, nó chính là một trong những thần khí của Tinh Linh tộc thời cổ.

Phụ hoàng ta đã từng nói, bảo châu này chính là một khoả bảo thạch quan trọng trên Nguyên Tố pháp trượng kia."

Bảo thạch trong tay Tô Hàm Hương có quan hệ rất sâu với Tinh Linh tộc, vì thế trước đây đều luôn giấu kín trong người, không để nó xuất hiện trước người khác.

"Nguyên Tố thần trượng, thì ra là món đồ kia, hèn gì ta cứ có cảm giác quen thuộc."

Hổ Tam Âm nghe vậy thì bừng tỉnh, trong mắt không tự chủ xuất hiện một vệt suy nghĩ.

Cổ Ma tộc bọn hẳn trong thời kỳ thượng cổ đã từng có quy mô xâm lấn qua Tinh Linh tộc tổ giới, lúc đó Hổ Tam Âm cũng tham dự chiến dịch kia. Nguyên Tố pháp trượng cũng đã từng xuất hiện trên chiến trường rất nhiều lần, đến nay nhớ lại thì trong lòng vẫn còn sợ hãi. Đó là một kiện thần khí đáng sợ, đã có không ít hơn trăm vị chết do Nguyên Tố thần trượng trong chiến tranh.

"Nguyên Tố pháp trượng đáng sợ như vậy lại thất lạc ở một không gian nho. nhỏ, quả thật thế sự khó liệu."

Hổ Tam Âm than thở nói. Thời đại thượng cổ vô cùng đặc sắc, vạn tộc tranh nhau toả sáng như trăm hoa đua nở. Có quá nhiều chuyện xưa cùng truyền thuyết cũng chỉ là đã từng rực rỡ, không có bao nhiêu còn sót lại tại thế gian này.

"Chủ nhân, ngươi không phải vẫn một mực sưu tầm Ngũ hành kỳ bảo sao, vật này bên trong kỳ bảo thuộc tính hoả được xem như phượng mao lân giác. Không nói tới Tỉnh Linh tộc tổ giới, bên trong toàn bộ Thái Hoang thế giới chưa hẳn tìm ra được mấy món có thể so sánh với bảo thạch này."

Hổ Tam Âm nhìn Tịch Thiên Dạ nói. Bảo thạch thuộc tính hoả trên Nguyên Tố pháp trượng năm đó lại rơi vào tay Tịch Thiên Dạ, nói không chừng cũng là một loại duyên phận cùng tạo hoá.

"Quả là đồ tốt, nhưng đáng tiếc..." "Đáng tiếc cái gì?"

'Tô Hàm Hương không ngờ rằng thứ nàng lấy ra được coi là bí mật cấm ky bên trong Yên Nhạc bộ lạc, nhưng Tịch Thiên Dạ lại nói đáng tiếc. Vậy thì đồ vật gì trên thế gian mới có thể chân chính đả động hắn.

"Chính bởi vì nó quá tốt rồi, cho nên điều đáng tiếc cũng là do nó quá tốt. Ta muốn đồ vật luyện chế thành Ngũ hành chỉ vật thì Ngũ hành kỳ trân nhất định phải hoàn toàn cân bằng, mà Thái Dương tinh hạch của ngươi thế gian lại khó tìm, vì thế rất khó tìm ra Ngũ hành kỳ vật khác có thể tương xứng với nó."

Tịch Thiên Dạ lắc đầu bất đắc dĩ.

Luyện chế Ngũ hành chỉ thể thì tự nhiên sẽ cần ngũ hành cân bằng. Nếu như những Ngũ hành kỳ vật khác không thể so sánh cùng Thái Dương tinh hoả thì căn bản là không có khả năng luyện chế ra Ngũ hành chỉ thể. Đồ vật tốt luyện chế không được, vậy chỉ bằng hạ thấp yêu cầu xuống một bậc.

'Tô Hàm Hương không ngờ rằng lại có thể phức tạp như thế, nghe vậy cũng có chút khó khăn nói:

"Ngũ hành bảo thạch trên Nguyên Tố pháp thượng thì ta chỉ có bảo thạch thuộc tính hoả. Còn bốn khoả bảo thạch kia, có hai khoả ta biết được nơi hạ lạc cụ thể, hai hoả còn lại thì hoàn toàn không biết tung tích."

Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi:

"Trên Nguyên Tố pháp trượng kia có năm loại bảo thạch, hơn nữa lại phân thành năm thuộc tính không giống nhau sao?”

'Tô Hàm Hương không ngờ Tịch Thiên Dạ lại hỏi như thế, liền theo bản năng mà nói:

"Đúng vậy, Nguyên Tố thần trượng chính là một kiện Ngũ thành thần khí, Tịch công tử không biết sao?"


Tịch Thiên Dạ không để ý đến ánh mắt kỳ quái của Hổ Tam Âm, hắn tiếp tục nhìn Tô Hàm Hương nói:

"Ngươi chắc chắn năm viên bảo thạch trên Nguyên Tố thần trượng toàn bộ đều ở tại thế giới này?"

'Tô Hàm Hương không rõ việc Tịch Thiên Dạ nói tới thế giới này là có ý gì, nhưng nàng cũng hiểu ý đại khái của hắn nên khế gật đầu nói:

"Năm viên bảo thạch trên Nguyên Tố thần trượng đã từng xuất hiện qua trên thế giới, vì thế đã gây nên một cuộc chiến tranh đáng sợ, Yên Nhạc bộ lạc chúng †a năm đó cũng bị quấn vào cuộc chiến. Ta chắc chắn năm viên nguyên tố bảo thạch đều tồn tại trên thế giới."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.