Một đầu cự hổ xuất hiện trên chín tầng trời, bầu trời tự dưng chuyển sang màu đen, bóng tối vô tận tựa thủy triều lan ra, cả thiên địa đều hóa thành màu đen phảng phất bị vực sâu thôn phệ.
Chỉ còn Thiên Dương Kim Cương trận phát ra kim quang để đối kháng với hắc ám, nhưng kim quang càng ngày càng mờ đi, có vẻ như sắp không ngăn cản được hắc ám xâm nhập.
Dát băng!
Một tiếng giòn vang thanh thúy.
Kim quang đã triệt để vỡ vụn thành từng mảnh bay tán loạn sang bốn phía, lấm ta lấm tấm tựa như một bầu trời đầy sao.
Quang minh tan, hắc ám giáng lâm.
Toàn bộ mọi người trong Thiên Hương các đều bị đứng hình, kể cả một kiếm mạnh mẽ như sóng dâng của Tần Tâm Duyệt cũng một đi không trở lại.
"Làm sao có thể!"
Trần Đại Anh khó hiểu nhìn sang Hổ Tam Âm, ánh mắt đầy vẻ ngốc trệ cùng ngạc nhiên, thượng cổ trận phù của hắn lại bị phá.
Kéo kẹt.
Chỉ thấy trận phù cổ lão xuất hiện đã trong tay hắn hóa thành từng mảnh vỡ nhỏ xíu, trượt xuống đất qua khẽ hở của bàn tay.
"Cút cho ta"
Đôi cánh Hổ Tam Âm quất ra đánh bay Tần Tâm Duyệt ra ngoài đâm vào vách tường, làm cho trận pháp bảo hộ của Thiên Hương Các xuất hiện những vết rách dày đặc tựa như mạng nhện.
Những người khác cũng bị khí tức Hổ Tam Âm phóng ra đẩy lăn ra đất, miệng không ngừng thổ huyết.
Tất cả mọi người đều bị ngã xuống mặt đất, nửa ngày sau cũng không đứng dậy được.
Uy áp của mội người, hoặc là nói uy áp của một thú đã cường đại đến vậy.
"Cũng may các ngươi vận khí tốt, nếu trước kia mà dám bất kính như vậy thì bản tọa đã một ngụm nuốt tất cả các ngươi rồi."
Hổ Tam Âm liếc mắt nhìn đám người đang lăn lộn dưới mặt đất kia bằng ánh mắt cao cao tại thượng.
"Ngươi... rất mạnh...."
Tần Tâm Duyệt giãy dụa bò dậy từ dưới đất, cả người run lẩy bẩy, hiển nhiên phải cực kỳ gian nan mới có thể đứng dậy được, bộ dánh kia tưởng chửng chỉ cần một trận gió nhẹ là có thể thổi ngã được nàng.
Đến cả Tần Tâm Duyệt còn như vậy thì những người khác căn bản không thể bò dậy, chỉ có thể kêu rên dưới mặt đất.
Công kích của Hổ Tam Âm có thể ăn mòn cả huyết nhục, thần kinh, hoang khí thậm chí là cả linh hồn, nếu không phải nó cố kỵ Tịch Thiên Dạ thì sợ rằng toàn bộ sinh linh trong Thiên Hương các này đã hóa thành một bãi hắc thủy.
Dù cho đã hạ thủ lưu tình nhưng đã bị lực lượng của Thiên Địa Song Âm của Hổ Tam Âm ăn mòn thì sợ rằng phải tốn mấy năm mới có thể khỏi hẳn.
"Các ngươi cả gan làm loạn, dám bất kính với bổn tọa, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, dùng toàn bộ bảo vật của Thiên Hương các để đền bù đi."
Con ngươi Hổ Tam Âm chuyển động lướt nhìn qua bốn phía, hiển nhiên đang chú đến các bảo vật trong Thiên Hương các. Đã náo loạn đến mức này thì tại sao hắn không thu sạch bảo vật của Thiên Hương các đi.
Nghĩ là làm, vừa dứt lời thì Hổ Tam Âm đã mở cái miệng máu to lớn ra khẽ hấp, ba mươi mấy kiện trọng bảo trân quý dũng mãnh lao tới cái miệng lớn của hắn.
Những bảo vật bình thường hắn không có quá để ý nhưng trong phòng khách quý này có tới mấy chục kiện bảo vật, hơn nữa đều là loại hi hữu nữa.
"Có câu quân tử ái tài."
Tịch Thiên Dạ lắc đầu vung tay lên đánh gãy việc thôn phệ của Hổ Tam Âm, những đồ vật bị hút lên không trung đều bị đưa trởvề chỗ cũ.
Bảo vật thì ai cũng thích nhưng cũng không thể vô duyên mà lấy đi được.
"Cổ hủ!"
Hổ Tam Âm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải hắn bị quản chế thì hắn nhất định sẽ một ngụm thôn phệ tên Tịch Thiên Dạ kia.
Tịch Thiên Dạ không thèm để ý tới Hổ Tam Âm, hắn có thân phận gì? Vì một chút tài nguyên mà làm ra việc mất mặt như vậy quả không đáng.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
"Nhất mã quy nhất mã, mặc dù thánh diễm hoa là tôi tớ của ta ăn cắp của các ngươi nhưng các ngươi cũng đã va chạm với hắn nên phải chịu trừng phạt."
Tịch Thiên Dạ dậm chân tiến lên, thản nhiên nhìn sang đám người.
"Chỉ có va chạm một chút ít lại cướp đi Thánh Diễm Hoa sáng ngang với thánh vật thì không khỏi quá bất công đi."
Sắc mặt Cao Hồng Lệ có chút khó coi nói.
"Ngươi nói cũng không sai, Thánh Diễm hoa cũng khá trân quý, nếu trực tiếp cướp đi thì cũng không hợp lý nên ta sẽ dùng hoang thạch tương đương để mua."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hắn không hề thiếu hoang thạch, thứ hắn thiếu chỉ là tài nguyên hi hữu mà thôi.
"Chúng ta không bán."
Cao Hồng Lệ cao giọng nói.
"Chuyện đã tới nước này đã không còn do ngươi quyết định."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Sắc mặt Cao Hồng Lệ trắng bệch, lòng tràn đầy tuyệt vọng, thiếu niên trước mắt này nhìn như dễ nói chuyện nhưng thực chất lại có một cỗ bá đạo không thể đối nghịch. Dưới cái nhìn của nàng thì loại người này còn ngang ngược càn rỡ hơn cả con quái điểu của hắn.
"Các hạ! Thánh Diễm hoa nhất định phải thu hồi, cầu xin ngài trả lại Thánh Diễm hoa lại cho chúng ta, bởi vì chúng ta cần dùng nó để cứu mạng người, nếu ngài không đồng ý thì ta cũng chỉ còn cách dùng mạng sống để phản kháng thôi."
Tần Tâm Duyệt cầm chiến kiếm chống đỡ thân thể nhìn thẳng vào con mắt của Tịch Thiên Dạ, sắc mặt vô cùng kiên nghị.
Thánh Diễm hoa có quan hệ tới tính mệnh của công chúa, dù cho có phải liều mạng thì cũng không thể trơ mắt nhìn người khác mang nó đi được.
"Cứu người?"
Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy như có suy nghĩ, gật gật đầu, Thánh Diễm hoa nổi tiếng với năng lực chữa trị cường đại, vô luận là thân thể hay linh hồn thì Thánh Diễm hoa cũng có thể chữa trị hết thảy.
"Đúng vậy, có người đang bị nguy cơ đến sinh mệnh, mong các hạ lưu Thánh Diễm hoa lại. Để đền bù thì Thiên Hương các chúng ta sẽ đưa ra tất cả bảo vật cho mấy vị tùy ý chọn lựa."
Tần Tâm Duyệt nhìn thẳng vào mắt của Tịch Thiên Dạ nói, nàng chỉ hi vọng thiếu niên trước mắt này không nên vô lý quá. Hơn nữa tất cả bảo vật của Thiên Hương các cộng lại có giá trị hơn cả một gốc Thanh Diễm hoa.
Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy thì hơi trầm ngâm, một lúc sau mới nói:
"Không biết cô nương muốn cứu ai, có lẽ ta có khả năng giúp."
"Ngươi?"
Tần Tâm Duyệt nghi ngờ nhìn sang Tịch Thiên Dạ.
"Đúng vậy, nếu như chỉ là bệnh tình thông thường mà phải dùng đến Thánh Diễm hoa để trị liệu thì quá phung phí của trời, có lẽ ta có biện pháp chữa trị cho người bệnh."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Làm sao mà được, thương thế của công chúa cho dù sử dụng Thánh Diễm hoa cũng chưa hẳn đã..."
Cao Hồng Lệ nghe thấy vậy nhịn không được nói.
"Câm miệng."
Cao Trình Giang trừng mắt Cao Hồng Lệ một cái, ngăn không cho nàng nói tiếp. Mấy người lớn đang nói chuyện làm gì có phần cho nàng chen chân vào. Nếu không cẩn thận mà tiết lộ bí mật của công chúa ra ngoài thì dù có mấy cái mạng thì cũng không đủ để giết.
Huống chia con quái điểu đầu hổ vô cùng khủng bố kia lại chỉ lànô bộc của hắn nên làm nàngk hông dám khinh thường thanh niên trước mắt này.
"Không thử thì làm sao biết, vì một gốc Thanh Diễm hoa thì ta cũng nguyện ý đi lại một chuyến."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Mặc dù hắn có thể trắng trợn cướp đoạn Thánh Diễm hoa nhưng đó lại không phải là hành vi quân tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]