Chương trước
Chương sau
Thiên Hương các vì Tần Tâm Duyệt xuất hiện mà khí diễm của tất cả mọi người đều bị áp chế xuống, không có quân sĩ nào dám tiếp tục càn rỡ. 

 "Cao Trình Giang, các ngươi thật quá to gan, có phải đã không còn để Yên Nhạc hoàng tộc vào mắt, nếu không phải Tần đại nhân ở đây, hẳn là các ngươi đã phá huỷ Thiên Hương các rồi nhỉ." 

 Trần Đại Anh nổi giận đùng đùng, hắn tại Ma Nhĩ Đề Tư thành kinh doanh Thiên Hương các cũng trên trăm năm cũng chưa bao giờ tức giận như thế. 

 Cao Trình Giang không để ý đến Trần Đại Anh, quay người nhìn về phía Tần Tâm Duyệt cung kính quỳ nói: 

 "Tham kiến Tần tướng quân." 

 "Cao Trình Giang, hi vọng ngươi có thể cho bản toạ một lời giải thích." 

 Tần Tâm Duyệt thản nhiên nói. 

 "Tần tướng quân, Trình Giang làm như thế cũng thật là bất đắc dĩ, không có bất kỳ ý muốn mạo phạm Yên Nhạc hoàng tộc." 

 Cao Trình Giang cười khổ, kế hoạch ban đầu của hắn là không tiếc bất cứ giá nào để tóm được mấy tên tiểu tặc kia, nhưng Tần Tâm Duyệt xuất hiện lại hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của hắn. 

 Không nói đến thân phận vô cùng cao quý của Tần Tâm Duyệt, chỉ nói đến tu vi của nàng cũng đủ để trấn áp tất cả bọn hắn lại. 

 Dù sao tu sĩ mạnh nhất Khố Trác bộ lạc bọn hắn cũng chỉ mới tu luyện đến Tam cảnh vương mà thôi, một tên Tứ cảnh vương tại Khố Trác bộ lạc có thể xưng là vô địch. 

 "Ồ! Ngươi có nỗi khổ gì?" 

 Tần Tâm Duyệt nghe vậy thì ánh mắt liền ánh lên một vẻ ngạc nhiên, nàng có thể nhìn ra, Cao Trình Giang mạnh mẽ xông tới Thiên Hương các là có điều gì đó khó nói. 

 "Tần tướng quân, chúng ta...." 

 Cao Trình Giang có chút lưỡng lự, Thánh Diễm hoa chữa bệnh cho Công chúa lại bị Khố Trác bộ phủ bọn hắn làm mất, nếu Tần đại nhân biết được chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. 

 Kế hoạch ban đầu của hắn là vụng trộm tìm Thánh Diễm hoa về, hạ trách nhiệm xuống thấp nhất, nhưng lúc này nếu báo cho Tần Tâm Duyệt thì rõ ràng là không thể giấu diếm nữa. 

 "Phụ thân, mấy người đó đang ở bên trong." 

 Trong lúc Cao Trình Giang đang do dự thì đại tiểu thư Cao Hồng Lệ bỗng nhiên chỉ về hướng bên trong phòng khách quý với đôi mắt mở to và thanh âm cao đến tám lần, bộ dạng hừng hực lửa giận. 

 Tần Tâm Duyệt từ phòng khách quý đi ra cũng không đóng cửa, cho nên Cao Hồng Lệ liền phát hiện ra mấy người Tịch Thiên Dạ. 

 "Động tác cũng là rất nhanh." 

 Hổ Tam Âm cười lạnh, không có bất kỳ sự chột dạ, bảo vật Thánh Diễm hoa quan trọng như vậy lại bị trộm, hắn cũng sẽ đoán được người của Khố Trác bộ phủ cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. 

 Sắc mặt Trương Tiểu Thuận trắng bệch, chưa lúc nào gặp qua thế trận như vậy, toàn bộ Khố Trác bộ phủ cường giả đều bao vây bọn hắn, thiếu phủ chủ của Khố Trác bộ phủ cũng tự mình xuất hiện, người nào lại có thể khiến cho những nhân vật lớn như bọn họ xuất hiện trong ngày thường vậy. 

 Tịch Thiên Dạ vỗ vỗ bã vai Trương Tiểu Thuận, cho hắn một ánh mắt an tâm. 

 "Mấy tên ác tặc, mau giao đồ vật giao ra." 

 Cao Hồng Lệ vô cùng phẫn nộ rút kiếm chuẩn bị xông lên trước. 

 "Đồ vật đã rơi vào trong tay Hổ gia mà ngươi cũng muốn lấy về lại, nằm mơ đi." 

 Hổ Tam Âm cười lạnh nói, mặc dù Thánh Diễm Hoa bị Tịch Thiên Dạ cướp đi thì hắn cũng không có được lợi gì, nhưng cũng quyết không trả lại nữ nhân kia, nếu không thì quá mất mặt. 

 "Nói như vậy là các hạ thừa nhận cầm đồ vật của Khố Trác bộ phủ chúng ta rồi?" 

 Cao Trình Giang nghe vậy liền vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Hổ Tam Âm. 

 Hổ Tam Âm luôn không sợ trời không sợ đất, lập tức liền gật đầu nói: 

 "Thì sao?" 

 "Các hạ thật can đảm, có điều đồ vật của Khố Trác bộ phủ chúng ta cũng không phải là dễ cầm như vậy." 

 Dứt lời, Cao Trình Giang hoá thành một đạo bóng mờ, loé lên rồi lập tức biến mất. 

 "Càn rỡ!" 

 Tần Tâm Duyệt hừ lạnh một tiếng điểm một chỉ liền chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" vang lên, Cao Trình Giang bị một cổ lực lượng tung ra, hung hăn lui đến góc tường. 

 "Tần đại nhân, lần này dù như thế nào ngươi cũng không thể cản ta lại." 

 Cao Trình Giang nhìn về phía Tần Tâm Duyệt lắc đầu. 

 "Cao Trình Giang, mấy vị kia là khách quý của ta, hi vọng ngươi biết rõ mình đang làm gì, nếu không bắt buộc thì đừng phạm sai lầm, bằng không đừng trách bản toạ không khách khí." 

 Tần Tâm Duyệt hơi cau mày, mơ hồ ý thức được sự tình không đơn giản như suy nghĩ của nàng, dù sao Cao Trình Giang cũng không phải một người lỗ mãng như vậy. 

 Nàng vừa mới đánh lui Cao Trình Giang, mặt ngoài là đang trợ giúp mấy người Tịch Thiên Dạ nhưng thực tế là đang giúp cho Cao Trình Giang, bằng không chỉ dựa vào tu vi kia mà dám xông vào phòg khách quý thì thật là muốn chết. 

 "Tần đại nhân, những người kia trộm đi Thánh Diễm hoa chữa bệnh cho Công chúa, thuộc hạ không thể bảo hộ Thánh hoa, tội đáng chết vạn lần." 

 Cao Trình Giang quỳ một chân trên đất, cười khổ nói. 

 Hắn biết đã không thể giấu giếm được nữa, bằng không chỉ dựa vào sức của mình, căn bản là không thể nắm được tình cảnh hôm nay. 

 "Cái gì?" 

 Sắc mặt Tần Tâm Duyệt nghe vậy liền biến đổi, đột nhiên quay đầu nhìn về Tịch Thiên Dạ, nghiêm túc nói: 

 "Các vị, Cao thiếu phủ chủ nói là sự thật sao?" 

 Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, lười nói chuyện. 

 Ăn cắp Thánh Diễm hoa mặc dù là hành vi có chút tiểu nhân, nhưng cũng không phải là hắn trộm đi. Huống chi cũng là do Đại tiểu thư của Khố Trác bộ phủ gây chuyện trước, bằng không hắn cũng sẽ không cho Hổ Tam Âm cơ hội. 

 "Xú nương môn, ngươi chẳng lẽ vì bọn họ mà ra mặt không thành." 

 Hổ Tam Âm cười lạnh nói. 

 Tần Tâm Duyệt sắc mặt trầm xuống, không cần nói nữa thì nàng cũng biết hết mọi chuyện, Thánh Diễm hoa là đồ vật cứu mạng công chúa thì dứt khoác không thể để mất được. 

 Cao Trình Giang cùng Cao Hồng Lệ cũng nhẹ nhàng thở hơi ra, nếu Thánh Diễm hoa lạc mất đã điều tra rõ ràng, hơn nữa Tần Tâm Duyệt đại nhân lại ở đây thì ít nhất cũng có thể tìm Thánh Diễm hoa về, sẽ không xãy ra sai lầm lớn. 

 "Giao Thánh Diễm hoa ra đi, ta có thể bỏ qua chuyện cũ." 

 Tần Tâm Duyệt nhìn Hổ Tam Âm. Không phải là không có biện pháp khác, chỉ là nàng thật sự không muốn trở thành kẻ địch với những kẻ trước mặt. 

 "Xú nương môn, ngươi một câu liền muốn thu hồi Thánh Diễm hoa, ngươi nghĩ ngươi là ai?" 

 Hổ Tam Âm ném ra một ánh mắt khinh thường, hắn luôn ngang ngược càn rỡ huống chi tu vi người trước mắt lại không bằng hắn, đương nhiên sẽ không để lọt vào mắt. 

 Tần Tâm Duyệt sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: 

 "Nếu đã như vậy thì đừng trách ta." 

 Vù! 

 Kiếm của Tần Tâm Duyệt lập tức bay ra khỏi vỏ, đó là một thanh chiến kiếm tắm máu trên chiến trường mà sinh, mang theo sát khí và oán niệm. 

 Nhiệt độ bên trong Thiên Hương các liền hạ xuống đến mức đóng băng, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy, bị cái khí tức kinh hãi kia làm cho sắc mặt trắng bệch. 

 "Một nữ tử mà lại có khí tức nghiêm nghị mãnh liệt như thế, xem ra không ít người chết trong tay ngươi. Khí thế không tệ, nhưng trước mặt Hổ gia ta cũng chỉ là một thái tiểu nhi khoa." 


 Là một cường giả trên chiến trường ma luyện mà thành, hơn nữa lại là Tứ cảnh vương thì mơ hồ cũng đã có thể đối kháng với Ngũ cảnh vương vài chiêu, ai đụng tới những kẻ địch như thế sợ là đều phải đau đầu. 

 Có điều, tu vi của Hổ Tam Âm vốn cao hơn Tần Tâm Duyệt một điểm, lại sắp tu thành Minh Hoàng thi văn thứ chín thì tu vi cũng đã vào Tứ cảnh vương đỉnh phong. 

 Lại thêm Minh Hoàng luyện thi thuật quỷ dị vô cùng, cùng với kinh nghiệm của Hổ Tam Âm chỉ vừa đụng chạm cũng đã khiến Tần Tâm Duyệt rơi vào thế hạ phong. 

 Tất cả mọi ngươi đều không dám tin, một nữ tướng lợi hại với thanh danh hiểm hóc như thế lại bị một con chim ngăn chặn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.