Chương trước
Chương sau
Hổ Tam Âm cảm thấy rất tức giân, ngày thường bị Tịch Thiên Dạ khi dễ thì cũng thôi đi nhưng ngay ca một con mèo lông tạp cũng dám khiêu khích hung uy của hắn, có phải là do hắn đã biến mất quá lâu nên chúng sinh đã quên đi uy nghiêm của Thái Hoang cửu ác. 

 "Oắt con, đi chết cho bổn vương." 

 Đùng!! 

 Liệt Diễm Hùng Sư Vương bị Hổ Tam Âm giơ trảo đánh vào lòng đất, bụi mù dâng lên bốn phía. 

 Mặc dù tu vi Liệt Diễm Hùng Sư Vương không thấp, nhưng vẫn vô phương chống lại Hổ Tam Âm, chỉ chốc lát liền bị Hổ Tam Âm trấn áp. 

 Ô ô! 

 Liệt Diễm Hùng Sư Vương nằm rạp trên mặt đất ô ô kêu thảm, cả người nó chồng chất vết thương, bốn chân bị đánh gãy ba cái, lưng bị vuốt hổ gắt gao ép xuống bùn đất. 

 Nhưng dù là như thế ánh mắt nó không biểu lộ khuất phục, vẫn còn đang ra sức chống cự. 

 Trương thôn trưởng cùng Trương Tiểu Thuận trợn mắt hốc mồm nhìn một màn trước mắt, Liệt Diễm Hùng Sư Vương... thế mà bị Hổ đại nhân trấn áp... 

 Làm sao có thể! 

 Trong thôn có lưu truyền về truyền thuyết về Liệt Diễm Hùng Sư Vương đã có mấy trăm năm, đây chính là Vương cảnh hoang thú vô cùng hung tàn đáng sợ. 

 Thậm chí đã từng có rất nhiều Vương cảnh sinh linh đều bị Liệt Diễm Hùng Sư Vương vô tình ăn sạch, trong Vương cảnh sinh linh thì Liệt Diễm Hùng Sư Vương được xem là vương giả. 

 "Hổ đại nhân, hắn..." 

 Trương Tiểu Thuận nơm nớp lo sợ chỉ Hổ Tam Âm, ánh mắt tràn đầy rung động. 

 Hắn vẫn luôn cho rằng con chim trên vai Tịch đại nhân là phi cầm sủng vật, người trong thôn tôn xưng nó là Hổ đại nhân cũng là bởi vì nể mặt Tịch đại nhân. 

 Hắn cũng không ngờ rằng Hổ đại nhân lại có thể chế phục Liệt Diễm Hùng Sư Vương trong truyền thuyết. 

 Trương thôn trưởng cũng là run rẩy cả nguoi, hắn rốt cục ý thức được Tịch đại nhân càng thêm thần bí cùng đáng sợ vượt xa tưởng tượng của hắn. 

 Rống! 

 Hổ Tam Âm ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, chấn động khắp nơi, miệng máu mở ra dự định thôn phệ con mèo lông tạp dám khiêu khích uy nghiêm nó. 

 "Chậm đã." 

 Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, phất tay xua Hổ Tam Âm đi, sau đó vẫy tay một cái liền kéo Liệt Diễm Hùng Sư Vương tới trước mặt mình. 

 Một đầu sư tử con quật cường cùng cứng cỏi như thế thât khiến hắn có chút hứng thú, nếu thuần dương nó làm thú cưỡi cũng không tệ. 

 Dù sao trong Chân Mộc Chân linh thổ này có rất ít tu sĩ nguyện ý phi hành trên trời, dù cho là tu sĩ bán đế cảnh có năng lực phi hành nhưng trọng lực đáng sợ như thế để cho người ta mệt chết, căn bản bay không được bao lâu liền sẽ hao hết lực lượng, hoàn toàn không thể nào dùng để đi đường. 

 Hổ Tam Âm có chút không cam lòng, một con nhãi con cũng dám khiêu khích hắn a, dựa theo tính tình của hắn khẳng định phải cắn một miếng đi. 

 Nhưng hắn không dám trái ý Tịch Thiên Dạ, chỉ có thể phục tùng. 

 Từng sợi Minh Hoàng thi văn từ trong cơ thể Tịch Thiên Dạ chui ra, sau đó không ngừng chui vào trong thân thể Liệt Diễm Hùng Sư Vương đã sớm bị chế phục, rất nhanh trên thân nó xuất hiện từng đạo ám văn quỷ dị, những ám văn kia tinh diệu lộng lẫy vô cùng, như là u minh chi hoa tản ra vô tận hấp dẫn. 

 Liệt Diễm Hùng Sư Vương giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, vẻ quật cường cùng cứng cỏi trong đôi mắt dần dần tản đi. 

 Thay vào đó là một tầng mê mang mông lung, dường như linh hồn đã rơi vào một không gian khác. 

 Một khắc đồng hồ sau, lông tóc trên người Liệt Diễm Hùng Sư Vương hoàn toàn thay đổi, vốn là bộ lông màu máu tươi đẹp đã hóa thành màu đỏ sậm,cả người được bao trùm bởi từng sợi đường vân đen kịt yêu dị lại thêm tà mị sáng bóng. 

 Bản tính hung tàn ngạo mạn đã không thấy nữa, giờ phút này Liệt Diễm Hùng Sư Vương nằm trên mặt đất liếm láp giày Tịch Thiên Dạ như một con mèo con ngoan ngoãn. 

 Tam Âm vô cùng hâm mộ Tịch Thiên Dạ, Minh Hoàng Luyện Thi thuật quả nhiên đáng sợ, trong khoảnh khắc đã chuyển hóa Liệt Diễm Hùng Sư Vương thành chiến thú cho mình, hơn nữa sức chiến đấu so với trước càng mạnh hơn, gần như hóa thành một đầu minh thú. 

 Cấm kỵ bí thuật đáng sợ như vậy thật khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. 

 Bởi vì đã từng là Thái Hoang cửu ác, cũng là cao tầng trong Cổ Ma tộc nên Hổ Tam Âm tương đối rõ ràng nếu như Minh Hoàng luyện thi thuật được lưu truyền ra đi nhất định sẽ gây nên hậu quả đáng sợ cỡ nào. 

 Đáng tiếc mặc dù hắn có thể tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật nhưng lại không có được chân truyền. 

 "Ta nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được khống nô chi pháp của Minh Hoàng Luyện Thi Thuật." 

 Hổ Tam Âm âm thầm quyết tâm. 

 Trong suy nghĩ của Hổ Tam Âm, chỉ cần đạt được Minh Hoàng Luyện Thi thuật khống nô chi pháp cũng liền tương tương với việc có được Minh Hoàng Luyện Thi thuật chân truyền. 

 Kỳ thật cũng không phải là như thế, chỉ cần tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật thi tu pháp môn liền sẽ bị Minh Hoàng Luyện Thi thuật chủ tu pháp môn khống chế, dù cho ngươi tu luyện thi tu pháp môn hoàng cấp cũng là như thế, cho nên không tu luyện thì cũng thôi nhưng một khi tu luyện liền không còn đường lui. 

 Huống chi Hổ Tam Âm tu luyện chỉ là Sĩ cấp thi tu pháp môn, cũng chính là tầng thứ thấp nhất. Trong mắt Minh Hoàng, hạ cấp nhất định phải phục tùng thượng cấp, trị quân sâm nghiêm vĩnh viễn không bao giờ có thể làm trái, cho nên dù cho là Tướng cấp chỉ cao hơn một cấp cũng có thể tùy ý khống chế hắn. 

 Tịch Thiên Dạ không truyền khống nô chi pháp cho Hổ Tam Âm cũng không phải sợ hắn học được chân truyền, chỉ là lười truyền cho hắn mà thôi. 

 Dù sao thì với tính cách của Hổ Tam Âm, một khi đạt được khống nô chi pháp nhất định sẽ chế tạo ra hàng loạt thi nô đi tàn sát chúng sinh khiến sinh linh đồ thán. 

 Ngoài nơi đây năm trăm dặm, có một nhóm quân đội khá đặc thù đang xuyên qua rừng cây rậm rạp, chỉ thấy mỗi một người đều mang ngân giáp lóng lánh, cỏ cây bên đường đều bị chiếu rọi một màu bạc lãnh lẹo. 

 Nói bọn hắn đặc thù là bởi vì này không phải là quân đội phổ thông, trên thân mỗi người đều tỏa ra khí tức cường đại đáng sợ, tu vi thấp nhất cũng là Đại Thánh. 

 Mà mấy người cầm đầu lại càng thêm cao thâm mạt trắc, gần như không nhìn ra sâu cạn. 

 "Tướng quân, địa vực chung quanh đây tương đối cằn cỗi hoang vu, bốn phía chỉ có bộ lạc cỡ nhỏ chiếm cứ, nếu như Hàm Hương công chúa thật sự đào vòng theo phương hướng này thì cũng chỉ thể lựa chọn ẩn nấp ở một trong bốn bộ lạc này để chữa thương." 

 Một thanh niên nam tử cưỡi trên thân một con hoang thú thượng cấp vừa hành lễ vừa nói với vị tướng quân cầm đầu. 

 Người này mặc một bộ kim giáp, tóc chải dài, khí chất anh tư bừng bừng phấn chấn, cả người tỏa ra một cỗ một loại tu tin cùng bình tĩnh. 

 Tướng mạo của hắn anh tuấn tiêu sái, con ngươi xanh lam khiến người nhin thấy đều mê muội. 

 Nếu có người ở đây nhìn thấy một màn này tất nhiên sẽ vô cùng chấn động, không ngờ chỉ là lính trinh sát mà cũng có được tuyệt thế tu vi, hơn nữa còn tu luyện thần thông bí thuật quỷ dị như thế. 

 Ngay ở thời điểm quân đội chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi một hồi thì mặt đật bỗng nhiên chấn động, hàng loạt vết rách thật nhỏ xuất hiện, vô số lá cây khô héo theo từng nhanh cây vương vãi trong không trung tạo nên một màn mưa lá. 

 Hả? 

 Trung niên tướng quân nhướng mày, bỗng nhiên đưa mắt nhìn về phía đông nam.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.