Chương trước
Chương sau
Trung niên mặt sẹo kia vốn là mưu đồ đoạt lấy Huyết Yên Thạch, đương nhiên hắn cũng không biết rằng đó không phải thật sự là Huyết Yên Thạch mà là Huyết Linh Thạch trân quý hơn nhiều. 

 Vài ngày trước hắn phát động tất cả hoang thú vây công thôn trang, vốn cho rằng có thể dễ dàng tiêu diệt toàn bộ thôn trang trong nháy mắt rồi cướp đi Huyết Yên Thạch. 

 Nhưng mà kết quả lại là việc hắn không ngờ tới, nửa chừng lại có một người thần bí xuất hiện, mình cuối cùng chẳng những không có phá được thôn trang mà tất cả hoang thú còn bị giết sạch. 

 "Khốn kiếp!" 

 Trung niên mặt sẹo siết chặt nắm đấm lại, trong đôi mắt hung ác tràn đầy cừu hận. 

 Mặc dù một tuần thú sư có thể không ngừng thuần hóa hoang thú nhưng dù sao thời gian và tinh lực đều có hạn, hoang thú có thể thuần hóa cũng sẽ không quá nhiều. 

 Bầy hoang thú vây công thôn trang hôm ấy cơ hồ là tất cả hoang thú của hắn, có thể nói tích súc cả đời đã bị hủy hoại trong thôn trang kia. 

 Tổn thất to lớn như thế khiến cho sự oán giận trong lòng trung niên mặt sẹo vô cùng lớn. 

 Mà cũng bởi cái người thần bí thích xem vào việc người khác kia khá cường đại, hắn không dám trêu chọc cho nên những ngày này vẫn luôn lẫn trốn trong sơn cốc không dám bước vào thôn trang kia, chỉ phái ra một con Thiết Vũ Điểu giám thị. 

 "Hừ, đã không giao ba năm tiền thuế, ta biết thể nào các ngươi cũng sẽ không nhịn được mà tiến về Khố Trát bộ lạc để bán Huyết Yên Thạch." 

 Trung niên mặt sẹo cười lạnh, hắn đã để mắt đến thôn của Trương Căn Sinh thì hiển nhiên đã tìm hiểu rõ rõ ràng ràng tình huống của thôn trang rồi. 

 Thời gian cách lần nộp tiền thuế tiếp theo đã không xa, thôn trang kia không có khả năng một mực co đầu rụt cổ, đây cũng là lí do vì sao trung niên mặt sẹo vẫn luôn canh giữ bên ngoài thôn trang. 

 Căn cứ theo lời nói của Trương trưởng thôn thì vị trí thôn trang bọn họ nằm ở bên ngoài Nham Mạc đại sâm lâm. 

 Nham Mạc đại sâm lâm trong lãnh địa Nhân tộc thì cũng là một khu rừng rậm vô cùng mênh mông khổng lồ, tài nguyên – sinh vật – khoáng sản ở trong đó vô cùng phong phú, đây chính là bảo khố thiên nhiên của nhân loại. 

 Đương nhiên việc khai phá Nham Mạc đại sâm lâm cũng tương đối khó khăn, chỉ có một chút đại bộ lạc mới có thực lực ấy, những bộ lạc nhỏ bình thường thì ngay cả năng lực tự bảo về mình khi tiến vào trong Nham Mạc đại sâm lâm cũng không có. 

 Mặc dù không cách nào bước vào khu vực nội bộ của Nham Mạc đại sâm lâm nhưng chỉ bằng vào ngoại bộ của Nham Mạc đại sâm lâm cũng đủ để nuôi sống rất nhiều bộ lạc và thôn trang cỡ nhỏ. Có thể nói rằng hoàn cảnh sinh tồn ở Nham Mạc đại sâm lâm vô cùng ác liệt. 

 Cho nên hoạt động ở ngoại bộ Nham Mạc đại sâm lâm sẽ có xác suất gặp được người đến đây tầm bảo rất lớn. 

 Xe kéo hoang thú đi ngược lên con đường núi gập ghềnh, bởi vì trọng lực ở trong Chân Mộc Linh Thổ quá mạnh, Thánh Nhân cũng không cách nào phi hành trên không cho nên việc sử dụng hoang thú để kéo xe thay cho đi bộ chính là phương thức giao thông thường thấy nhất. 

 Mặc dù mặt đất tương đối gập ghềnh nhưng xe thú vẫn có thể di chuyển mau lẹ và thăng bằng, tốc độ không thua kém gì Thánh Nhân toàn lực chạy là bao. 

 "Gia gia, người kia sẽ thật sự xuất hiện sao?" 

 Trong xe thú, Trương Tiểu Thuận dựa vào Trương Căn Sinh đang ngồi xếp bằng, khẩn trương hỏi. 

 "Không biết, hi vọng hắn có thể xuất hiện." 

 Trương Căn Sinh nhìn về phía trước không nháy một cái, trong mắt vẫn luôn có một cỗ thần sắc lo lắng. 

 Nếu như lần này không thể triệt để giải quyết được người kia thì sợ rằng thôn trang bọn họ sẽ không có vận khí tốt như vậy ở lần tiếp theo, dù sao Tịch đại nhân cũng không có khả năng sẽ một mực ở trong thôn trang của bọn họ được. 

 Trương Tiểu Thuận mím chặt môi lại, lòng bàn tay của hắn đã đổ mồ hôi, mặc dù niên kỷ của hắn không lớn nhưng cũng hiểu rõ ràng sự đáng sợ của một tuần thú sư. 

 Trong Liên Bang Bộ Lạc Quốc, tuần thú sư không chỉ có địa vị cao mà thực lực cũng vô cùng đáng sợ, chính là một trong những chức nghiệp cao quý nhất ở Liên Bang Bộ Lạc Quốc. 

 Thôn trang bọn họ nghèo khó lạc hậu, bất luận thế nào cũng không thể chống lại được một Tuần Thú Thánh Sư, nếu không phải tuần thú sư kia ngấp nghé Huyết Yên Thạch của bọn họ và không muốn để người khác biết thì căn bản là không cần tự mình xuất thủ, chỉ cần thi triển ra một chút thủ đoạn nào đó thôi đã đủ khiến cho thôn trang bọn họ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. 

 Gào! 

 Ngay trong thời điển hai ông cháu bọn họ khẩn trường thì một tiếng thú rống bỗng vang lên. 

 Sau đó, bổng xuất hiện một bóng đen khổng lồ lao ra từ bên bìa rừng ngăn ở trước mặt xe thú. 

 Bóng đen khổng lồ kia cao mười trượng, đó là một con Thổ Thạch Bạo Hùng hung ác, tản ra thánh uy khiến người ta sợ hãi. 

 Hoang thánh thú! 

 Không cần phải nói thì hai ông cháu cũng biết được Bạo Hùng đang ngăn trước mặt họ chính là một hoang thánh thú. 

 ở ngoại bộ Nham Mạc đại sâm lâm thì hoang thánh thú vô cùng hiếm thấy, xác xuất gặp phải không cao. 

 Huống chi lúc này bọn họ đã chuẩn bị đi ra khỏi đại sâm lâm thì xác suất gặp phải hoang thánh thú lại càng thấp hơn. 

 Trái tim hai ông cháu lập tức nhảy lên đến tận họng, nếu không phải vận khí của họ cực kỳ kém thì chính là người kia xuất thủ. 

 Gào! 

 Thổ Thạch Bạo Hùng vừa mới xuất hiện liền ngửa mặt lên trời gào một tiếng, một vòng hào quang màu vàng đất bộc phát ra trực tiếp đánh về phía xe thú. 

 Hoang thú kéo xe phát ra tiếng kêu hoảng sợ, nằm sấp trên mặt đất run lẩy bẩy, một hoang thú Tôn giả kéo xe thì một điểm chống cự trước mặt Thánh Thú cũng không có lấy một tí tẹo này. 

 "Nghiệt súc!" 

 Trương trưởng thôn gầm nhẹ một tiếng bay ra khỏi xe thú, đấm một quyền về phía hào quang màu vàng đất kia. 

 Ầm ầm! 

 Một tiếng nổ thật lớn vang lên, cát bay đá chạy. 

 Cả chiếc xe và hoang thú đều bị luồng khí phản chấn hất bay ra ngoài, Trương Tiểu Thuận cũng chật vật lăn từ trong xe ra ngoài, ngã xuống vũng bùn dưới đất. 

 Về phần Trương trưởng thôn sau khi va chạm chính diện với vòng ánh sáng màu vàng đất thì trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào một cây đại thụ, khiến cho cả thân cây thô to ấy gãy đổ. 

 "Thật mạnh!" 

 Trương Tiểu Thuận hoảng sợ nhìn về phía Thổ Thạch Bạo Hùng, cả người không ngừng run rẩy. 

 Thổ Thạch Bạo Hùng chỉ là hạ vị Thánh Nhân thế mà đã có thể đánh bay gia gia có tu vi trung vị Thánh Nhân, quả nhiên hoang thú loại gấu có lực lượng vô cùng đáng sợ. 

 Khụ khụ.....! 

 Trương trưởng thôn xoay người bò dậy, ho một hồi liền hồi phục lại. 

 Mặc dù lão bị Thổ Thạch Bạo Hùng đánh bay nhưng cũng không chịu tổn thương quá nghiêm trọng nào, dù sao lão cũng cao hơn Thổ Thạch Bạo Hùng một cấp độ, chênh lệch tu vi cũng không phải nói xuông. 


 Cả vùng núi như đang tỉnh dậy, rất nhiều đất đá không ngừng tụ lại thành từng cây gai đâm ngược lên mặt đất, trong nháy mắt thì phương viên trăm mét đều đã bị gai đất bao trùm. 

 "Cẩn thận!" 

 Trương trưởng thôn hét lớn, ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó liền bắt lấy Trương Tiểu Thuận đang nằm trên mặt đất, nếu như chỉ chậm bằng thời gian một cái nháy mắt thôi thì sợ rằng Trương Tiểu Thuận đã bị đâm thành tổ ong, nhưng mà con hoang thú kéo xe kia lại không may mắn như thế, trực tiếp bị thánh thuật do Thổ Thạch Bạo Hùng thi triển ra đâm thủng lỗ chỗ, máu tươi thấm đẫm mặt đất. 

 Thổ Thạch Bạo Hùng không dừng lại mà tiếp tục công kích, trong nháy mắt liền đã đẩy hai ông cháu vào tuyệt cảnh, từng cây cột đá không ngừng đâm lên mặt đất tạo thành một cái lồng giam bao phủ phương viên trăm mét, dù cho hai người có muốn chạy cũng không thể chạy được. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.