Nghiêm Vu thánh hầu bị đánh bay lên cao bên ngoài huyền không đảo, hắn cực kì kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi này. Hắn thế mà lại thua trong tay của một hậu bối.
Hắn cũng đã từng được xưng là phong hoa tuyệt đại ở Nam Man đại lục, hơn nữa những người trẻ tuổi khiến hắn phục cũng không có bao nhiêu. Bây giờ hắn đã già, sinh mệnh sắp kết thúc lại bị một người trẻ tuổi đánh bại.
Trong ánh mắt Nghiêm Vu thánh hầu thất lạc, cái gọi là thời gian thấm thoắt, anh hùng cô đơn chính là như vậy.
"Lão hủ hổ thẹn."
Nghiêm Vu thánh hầu lắc đầu cười khổ với Tịch Thiên Dạ, sau đó ảm đạm quay người đạp mây mà đi.
Hắn cũng không còn muốn cạnh tranh danh ngạch Chân Mộc linh thổ nữa, thua trong tay Nhiếp Nhân Hùng có lẽ cũng chính là số mệnh, tương lai cuối cùng cũng thuộc về người trẻ tuổi.
Toàn bộ tầm mắt ở Thiên Cự sơn mạch đều hướng về Tịch Thiên Dạ, Nghiêm Vu thánh hầu thế mà lại thua, một vị anh hùng tuyệt thế của Nam Man đại lục cứ như vậy rời sân mà đi.
"Thật mạnh!"
"Nhiếp thái tử thật mạnh!"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong đó có Đế giả của Vân Đoan thiên cung. Nghiêm Vu thánh hầu đã tu luyện đến Bán Đế cảnh, tồn tại ở đỉnh phong nhất, người có thể dễ dàng đánh bại hắn trên toàn bộ đại lục này cũng không có mấy người.
"Nhiếp huynh quá mạnh rồi."
Lâm Anh Hán kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3699024/chuong-748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.