Chương trước
Chương sau
Mọi người đều không ngờ rằng Nhiếp Nhân Hùng và Dương Thiên Khuyết lại náo loạn đến như vậy. 

 Thân phận của hai người cũng không thấp, nếu náo loạn đến như vậy thì sự tình chắc chắn không đơn giản. 

 Có điều trước nay xem náo nhiệt đều không sợ phiền phức, không ít người đều đang chờ xem hai người họ. 

 Chân truyền của Thượng Nguyên tông cùng Tử Tiêu thái tử chiến đấu với nhau, sự tình đặc sắc như thế cả trăm năm đều chưa chắc nhìn thấy được. 

 "Nhiếp Nhân Hùng thật quá không tự lượng sức mình, lại đi khiêu chiến với Dương Thiên Khuyết." 

 Một tên đệ tử của Thượng Nguyên tông nói với giọng đầy khinh thường. 

 Thượng Nguyên tông tam đại chân truyền, mỗi người đều là tuyệt thế thiên tài nổi tiếng khắp nơi, tuy Dương Thiên Khuyết không phải là người mạnh nhất, nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với Nhiếp Nhân Hùng. 

 Ai lại không biết Nhiếp Nhân Hùng là một Thái tử phế vật dù cho trước đó có thể hiện ra một chút sức lực, nhưng căn bản cũng không có tư cách để so sánh với Dương Thiên Khuyết. 

 "Thật thú vị, Nhiếp Nhân Hùng luôn nhát như chuột, thế mà từ lúc nào lại can đảm như vậy?" 

 Trong mắt Trần Như Phong có chút ngạc nhiên. 

 Cùng là một trong tam đại Thái tử của Tử Tiêu vương triều, mặc dù Trần Như Phong không thường xuyên tiếp xúc với Nhiếp Nhân Hùng nhưng có lúc cũng chạm mặt trong hoàng cung. Theo như hắn biết, Nhiếp Nhân Hùng có dũng khí nhưng không lớn đến vậy. 

 Dương Thiên Khuyết thấy Tịch Thiên Dạ đã đạp lên huyền không đảo liền cười một trận, không chút do dự bước ra khỏi Hoạ các bay thẳng đến huyền không đảo kia. 

 Mặc dù hắn không có lòng tin sẽ chiếm được huyền không đảo trong năm ngày, nhưng thu phục một Nhiếp Nhân Hùng cũng không thừa. 

 Chỉ cần có thể đánh bại Nhiếp Nhân Hùng, thậm chí là giết hắn thì sau này có bị người trên đảo đuổi xuống cũng không hề mất mặt. 

 "Tình huống gì vậy chứ? Hoàng kim quý tộc của Tử Tiêu vương triều sao lại chạy đến đảo." 

 "Một thái tử gia sống an nhàn sung sướng như hắn, nghĩ đến việc hắn muốn đi tranh đoạt danh ngạch Chân Mộc linh thổ thật không khỏi buồn cười." 

 "Thật không biết tự lượng sức mình, những cao thủ chân chính đều sẽ hành sự theo hoàn cảnh và không hành sự thiếu suy nghĩ. Hắn lại cho rằng không có người lên đảo liền tranh thủ chiếm lấy một toà huyền không đảo sao?" 

 Bên trong Thiên Cự sơn không ít người nhìn thấy Tịch Thiên Dạ đạp lên một toà huyền không đảo, sau khi nhận ra thân phận hắn liền không nhịn được mà châm chọc. 

 Trên huyền không đảo không có người cũng không đồng nghĩa với việc có thể tuỳ ý chiếm lấy. 

 Trên thực tế những cao thủ chân chính đều không dễ ra tay, thông thường họ sẽ bảo tồn thể lực những ngày đầu để bùng nổ cho hai ngày cuối cùng. 

 Những người mà lúc này dám lên đảo thì toàn bộ đều vô cùng tự tin và không sợ bất kỳ khiêu chiến nào. Chẳng hạn như Đại Càn vương, Ngự Lâm cư sĩ, Thập Nhị thánh vương và những nhân vật thuộc ba mươi sáu Thánh hầu. 

 Những người kia cho dù bị khiêu chiến bao nhiêu lần cũng không hề lo sợ. 

 "Các ngươi đừng nói lung tung, Nhiếp Nhân Hùng hẳn là không có ý bá chiếm hòn đảo, mà chỉ là chuẩn bị phân tranh cao thấp trên huyền không đảo cùng với Thượng Nguyên tông Dương Thiên Khuyết." 

 Có người giải thích nói. 

 "Không sai, không biết vì sao mà Nhiếp thái tử và Dương Thiên Khuyết lại đối chọi gay gắt như vậy bên trong Hoạ các, cứ như nước với lửa, chỉ sợ là có ân oán không hề nhỏ." 

 Một vài người tự cho rằng bản thân hiểu được chân tướng nên dồn dập đến nói chuyện. 

 Trong một khoảng thời gian mà tin tức hoàng kim quý tộc của Thiên Cơ thánh thành cùng với chân truyền của Thượng Nguyên tông đánh nhau vì ân oán đã được truyền rộng trên Thiên Cự sơn. 

 Thậm chí còn có tin nói rằng Dương Thiên khuyết vì ái mộ Hoạ Tâm tiên tử mà kết thù kết oán với Nhiếp Nhân Hùng đến mức không chết không thôi. 

 Hoạ Tâm tiên tử vừa chuẩn bị đạp vào một toà huyền không đảo liền dừng lại, ánh mắt nhìn về Tịch Thiên Dạ, trong lòng có chút ngoài ý. 

 Mặc dù Nhiếp Nhân Hùng hết sức kỳ quái, nhưng thực lực hắn ra sao nàng cũng biết rất rõ. 

 Theo lý mà nói, với năng lực kia của hắn thì không có tư cách giao thủ với Dương Thiên Khuyết. Dù sao Dương Thiên Khuyết cũng là Bán Đế tu sĩ, còn Nhiếp Nhân Hùng nhiều nhất cũng chỉ là Đại Thánh. 

 "Sau khi từ Vân Mãng sơn ra ngoài, cả người hắn đều thay đổi, biểu hiện bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng sự tự tin trong mắt hắn hoàn toàn khác biệt. Chẳng lẽ....hắn thật sự có năng lực để đấu một trận với Dương Thiên Khuyết?" 

 Hoạ Tâm tiên tử tự lẩm bẩm. 

 Bên trong Vân Đoan thiên cung, Nhiếp Thiên đế chủ cùng Thượng Nguyên tông Tông chủ gần như đồng thời nhíu mày, tầm mắt theo bản năng nhìn về phía huyền không đảo. 

 Phụ thân và ngoại công của Nhiếp Nhân Hùng vô cùng quan tâm đến tình hình của hắn, họ đều không ngờ rằng một người bình thường ôn hoà như Nhiếp Nhân Hùng lại quyết đấu sống chết với Dương Thiên Khuyết. 

 Nếu là những người khác thì hai người đã không thèm để ý đến, Nhiếp Nhân Hùng dù sao cũng là Thái tử của Tử Tiêu vương triều, tu vi cũng không quá thấp. Nhưng Dương Thiên Khuyết thì lại khác, dù sao người này cũng là tu vi Bán Đế, hơn nữa lại có tư chất thành Đế, nếu không có thực lực mà cùng hắn đánh nhau thực sự là một thiệt thòi lớn. 

 "Nhiếp Thiên đế chủ, con của ngươi thật có khí phách, rất giống với ngươi." 

 Một lão giả áo đỏ ngồi bên trên Thiên Cung cười nói. 

 "Tính tình của ta thật sự không tốt, chẳng lẽ Hồng Lâm đế giả cũng muốn thử một lần?" 

 Nhiếp Thiên đế chủ liếc mắt lạnh lùng nói với lão giả áo đỏ có tên là Hồng Lâm đế giả. 

 "Nhiếp Thiên đế chủ, ngươi uy danh tứ hải, thực lực thao thiên, Thiên Cơ thánh thành không ai không sợ ngươi nhưng chẳng lẽ ngươi cho rằng Hồng Lâm ta lại sợ ngươi sao?" 

 Hồng Lâm đế giả lãnh đạm liếc mắt nhìn Nhiếp Thiên đế chủ. 

 Nhiếp Thiên đế chủ chính là tu sĩ hạ vị Đế cảnh nhị trọng thiên, ai mạnh hơn ai sợ là vẫn chưa xác định được. 

 "Được rồi, hai ngươi đừng ồn ào nữa. Hồng Lâm, hãy giữ thể diện cho ta, ngươi nên biết rõ ta chỉ có một cháu ngoại đích tôn." 

 Thượng Nguyên tông Tông chủ phất tay cắt ngang khí thế của hai người, cau màu liếc mắt nhìn vị lão giả áo đỏ, hơi gầm giọng nói. 

 "Ha ha, Tông chủ có lệnh, tại hạ đương nhiên không dám không nghe theo. Yên tâm đi, dù thế nào thì ta cũng sẽ bảo Dương Thiên Khuyết tha cho tiểu tử kia một mạng, nhưng có tàn phế hay không thì ta không dám chắc, dù sao quyền cước cũng không có mắt, đã ở trên lôi đài thì sống chết có số." 

 Hồng Lâm đế giả cười đắc ý nói. 

 Có thể khiến cho Nhiếp Thiên đế chủ cùng Thượng Nguyên tông chủ ăn quả đắng, tình huống này thật sự hiếm thấy. Khiến cho Thượng Nguyên tông chủ mất mặt nên hắn cũng khá vui lòng. 

 Hồng Lâm đế giả chính là tử địch đối đầu của hắn, bên trong Thượng Nguyên tông vẫn một mực làm khó dễ hắn. 

 Từng có không ít thù hận trong việc tranh đoạt vị trí tông chủ của Thượng Nguyên tông, nhưng cuối cùng hắn vẫn hơn môt chút. 

 Bây giờ Hồng Lâm đế giả bắt được cơ hội thì làm sao có thể buông tha. 

 Dương Thiên Khuyết kia chính là người được bồi dưỡng từ Hồng Lâm đế giả, có Hồng Lâm đế giả làm chỗ dựa nên hắn cũng không kiêng nể gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.