Chương trước
Chương sau
Tất cả tu sĩ trên Thiên Cự Sơn đều là trợn mắt há mồm, không hổ là Thải Lân công chúa, dám trực tiếp nói ra lời nói bá khí như thế trước mặt mọi người

Họa Tâm tiên tử tựa hồ bị Thải Lân công chúa làm cho tức giận không nhẹ, gương mặt ửng hồng lên, trong đôi mắt sáng nén giận nói.

"Nam nhân của ngươi? Thải Lân công chúa không phải quá mức tự cho mình là đúng đi, ngươi mới chỉ là đính hôn với Nhiếp lang mà thôi, còn chưa có chính thức kết hôn, kết quả cuối cùng như nào còn chưa nhất định đâu. Huống chỉ trức khi Tử Tiêu vương triều và Hải tộc thành thông gia ngươi đã từng gặp Nhiếp lang chưa? Đã từng cầm tay hắn chưa? Đã từng ngửi qua hương vị trên người hẳn chưa? Ai da, thật không phải, ngươi chưa từng làm gì hết, ngươi có tư cách gì gọi hắn là nam nhân của nguoi."

"Không sợ nói cho ngươi biết, ngươi chưa từng làm nhưng mà ta đều đã làm rồi. Ta với Nhiếp lang chính là hai bên tình nguyện, mà ngươi bất quá chỉ là hôn nhân chính trị mà thôi."

Họa Tâm tiên tử phản kích sắc bén, từng câu từng chữ đều khiến cho mọi người trên Thiên Cự Sơn đều há hốc mồm...

"Họa Tâm, mặc dù ta không có làm gì, nhưng thì có làm sao nào? Đáng tiếc là ngươi dù nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì. Mặc kệ ngươi tình sâu như biển, yêu thương sâu đậm thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật là Nhiếp Nhân Hùng sắp trở thành hôn phu của Hải tộc, ta chính là người được hắn cưới hỏi đàng hoàng, thiên địa chứng giám, người người đều biết, mà ngươi bất quá chỉ là một người phụ nữ bên ngoài của hắn, vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng."

Thải Lân công chúa thản nhiên nói, đôi mắt cao quý, thần thái và lời nói kia tựa như chính thất đang thẩm phán tình nhân của phu quân vậy.

Nữ nhân khi tranh giành tình nhân với nhau quả thực rất đáng sợ, lời gì cũng dám nói ra, chỉ thiếu một trận đánh.

Vẻ mặt Tịch Thiên Dạ cổ quái, cũng không ngờ rằng công chúa Hải tộc thế mà thật sự bị Họa Tâm tiên tử khích tướng.

Đương nhiên hắn sẽ không cho rằng Thải Lân công chúa bởi vì thích Nhiếp Nhân Hùng nên mới tranh phong cùng Họa Tâm tiên tử, đúng như Họa Tâm tiên tử đã nói, cả hai trước đó căn bản chưa từng gặp mặt, vốn không quen biết sao có thể nói thích hay không thích được.

Từ hành động ra sân của Thải Lân công chúa, Tịch Thiên Dạ liền nhìn ra được vị công chúa này là một người tương đối bá đạo cường thế, trong mắt tuyệt đối không được có một hạt cát, với tính tình của nàng như vậy thì há có thể nhẫn việc Họa Tâm tiên tử tình chàng ý thiếp với hôn phu trên danh nghĩa trước mặt mình.

Sợ là Họa Tâm tiên tử cũng biết điều này nên mới làm ra bộ dáng kia.

"Thải Lân công chúa, dù là Thần cũng không thể nào ngăn cản tình yêu giữa người với người, huống chỉ là một tờ hôn thư. Hắn không phải nam nhân của ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn không chiếm được hắn đâu, mà ta cũng sẽ không bao giờ rời xa hắn."

Họa Tâm tiên tử như là một nữ tử sỉ tình, không chút mảy may quan tâm cái gọi là danh chính ngôn thuận, đứng trước mặt Thải Lân công chúa, dùng lí lẽ để biện luận.

Không ít nữ tử trên Thiên Cự Sơn bị lòng dũng cảm và kiên định của Họa Tâm tiên tử làm cho xúc động.

€ó chút người nhớ lại tao ngộ của mình, càng là không nhịn được khóc lóc, giữa tình yêu và lợi ích, đôi khi sẽ vô cùng mâu thuẫn với nhau, nhất là bên trong những đại gia tộc.

Phần lớn các nàng khi đối mặt với loại mâu thuẫn này đều sẽ lựa chọn thỏa hiệp, rất ít người dám đứng ra phản kháng, huống chỉ dù có phản kháng thì hi vọng thành công cũng vô cùng xa vời.

Trong lúc nhất thời, Họa Tâm tiên tử đạt được không ít nữ tử ở Thiên Cự Sơn ủng hộ một cách hiếm thấy.

"Họa Tâm tiên tử nói không sai, Thần cũng không cách nào ngăn cản tình yêu con người, trời không già, đất không khô, thế gian không hủy diệt thì chân tình sẽ một mực tồn tại."

"Một tờ hôn thư mà thôi có phải thần binh gì đâu chứ, chỉ có thể đại biểu hoạt động bẩn thỉu giữa hai thế lực mà thôi. Nhiếp thái tử không yêu ngươi, hắn sẽ mãi mãi không thuộc về ngươi, dù ngươi có bắt hắn lại cũng sẽ không chiếm được trái tim hắn."

"Tình yêu chân thành tha thiết chính là thứ trân quý nhất, ít ra Họa Tâm tiên tử còn có tình yêu, mà ngươi chỉ có một cái danh phận mà thôi. Cái gì mà đệ nhất mỹ nữ của Thiên Cơ thánh thành cơ chứ, ta thấy còn chưa chắc đẹp bằng Họa Tâm tiên tử."

'Tất cả nữ nhân trên Thiên Cự Sơn cơ hồ đều ủng hộ Họa Tâm tiên tử, làm cho. đám tu sĩ nam nhân bên cạnh đều mắt chữ A mồm chữ O.

Nữ nhân thật sự là một sinh vật kỳ quái.

Họa Tâm tiên tử chưa hẳn toàn bộ đều chiếm lý, Thải Lân công chúa cũng chưa chắc là phạm tội tày trời a?

Làm sao mà trong mắt nàng Họa Tâm tiên tử đã trở thành một con cừu nhỏ. có vận mệnh bi thảm, Thải Lân công chúa thì trở thành độc phụ giơ gậy đánh đôi uyên ương rồi.

Sắc mặt Thải Lân công chúa trắng bệch, vẫn như là Khổng Tước trên trời cao, không chút nào để ý đến lời đàm tiếu của những nữ nhân kia, phảng phất không quan tâm chút nào hết.

Chỉ là đôi bàn tay trắng như phấn giấu ở bên trong ống tay áo kia đã nắm chặt lại, Thải Lân nàng đã khi nào phải chịu cảnh đàm tiếu chỉ trích thế này, Họa Tâm tiên tử rõ ràng biết nàng đang ở ngay trên Thiên Cự Sơn mà còn cố ý dây dưa với Nhiếp Nhân Hùng không chút kiêng ky nào trước mặt công chút, không hề để vị hôn thê danh chính ngôn thuận như nàng vào mắt, kết quả cuối cùng thì nàng lại trở thành kẻ ác, Họa Tâm thì thành người tốt đáng thương.

"Họa Tâm, ta khuyên ngươi nên cách xa hắn một chút, nếu không đừng trách ta không khách khí."

'Thải Lân công chúa lạnh lùng nói. "Không khách khí? Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?" Họa Tâm tiên tử thản nhiên nói.

Vừa dứt lời, Họa Tâm tiên tử liền phóng ra một cỗ uy áp kinh thiên động địa, cỗ uy áp ấy vô cùng đáng sợ, thậm chí có thể tranh phong với Thải Lân công chúa.

"Khí tức thật là đáng sợ, Bán Đế phổ thông sẽ không có hơi thở đáng sợ cỡ này đi, chí ít cũng phải vượt qua một lần Sinh Tử Kiếp rồi!"

"Một lần Sinh Tử Kiếp? Ngu ngốc! Khí tức kia chỉ có Nhị Kiếp Bán Đế mới có thể có, Họa Tâm tiên tử thật sự không hổ là kỳ tài khoáng cổ tuyệt kim, nghe nói tuổi tác còn chưa đến hai trăm đã tu thành Nhị Kiếp Bán Đế, đúng là không thể tưởng tượng nổi."

"Đều nói Thải Lân công chúa là kỳ tài vạn năm không một của Hải tộc, ta thấy Họa Tâm tiên tử chưa chắc sẽ kém hơn Thải Lân công chúa đâu."

ở trên Thiên Cự Sơn lúc này tự nhiên không thiếu Bán Đế, cho nên một khắc mà Họa Tâm tiên tử phóng xuất ra khí tức thì cơ bản tất cả Bán Đế đều chấn kinh, trong đôi mắt có chút khó tin.

Họa Tâm tiên tử trở thành Bán Đế không lâu thế mà trong thời gian ngắn ngủi liền vượt qua hai lần Sinh Tử Kiếp, thật là đáng sợ.

"Nhị Kiếp Bán Đế? Xem ra ngươi rất có tự tin về bản thân a, hẳn là còn muốn khiêu chiến ta sao?"


"Có ý tứ, như thế cũng tốt, nếu để ta chủ động xuất thủ thì lại có người nói ta lấy lớn hiếp nhỉ."

'Thải Lân công chúa chắp tay, nàng cũng không ngờ Họa Tâm tiên tử lại chủ động khiêu chiến nàng, dù sao nàng cũng đã thành danh từ lâu, nội tình càng sâu hơn.

"Thải Lân, nếu ngươi đã tự phụ như thế không bằng chúng ta đánh cược đi, nếu như ngươi thua thì liền rời xa Nhiếp lang, vĩnh viễn không bước vào phạm vi ba mươi trượng quanh hắn."

Khí tức trên người Họa Tâm tiên tử càng ngày càng cường thịnh, từng đạo. thất thải quang mang ảo mộng như là tự thành thiên địa, phủ lên thế gian này sắc thái truyện cổ tích.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.