Chương trước
Chương sau
Một canh giờ sau, Vụ Sơn Thượng Nhân từ trong Thiên Điện đi ra, thấy Tịch Thiên Dạ vẫn đang ngồi trong phòng khách, lập tức tràn đầy cảm kích tiến lên hành lễ.

"Lão hủ tạ ơn cứu giúp của thái tử điện hạ, ơn nghĩa tái tạo như vậy lão hủ vĩnh viễn không dám quên."

Vết thương trí mạng một mực khốn nhiễu lão bao năm qua đã được diệt hết, Vụ Sơn Thượng Nhân làm sao lại không kích động được chứ.

Vốn lão đã tuyệt vọng, thọ nguyên đã sắp hết mà vẫn không cách nào đột phá Đế cảnh thì lão chắc chắn chỉ còn một con đường chết.

Nhưng bây giờ đã khác, không có cỗ lực lượng hàn băng quỷ dị kia gây trở ngại nữa, chỉ cần cho mười năm thì lão tuyệt đối có tự tin đột phá thành Đế, phá kén thành bướm.

"Ngươi nhìn thấy người kia vào lúc nào?”

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt hỏi, hắn sở dĩ không rời đi cũng là vì muốn hỏi thăm tin tức của người kia năm đó.

Vụ Sơn Thượng Nhân nghe vậy, ánh mắt ngưng trọng, thần tình nghiêm túc, lão tự nhiên hiểu người mà Tịch Thiên Dạ đang hỏi chính là ai, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè nhìn qua Tịch Thiên Dạ muốn nói rồi lại thôi, một vị sắp đột phá thành Đế vậy mà lại không dám tùy tiện mở miệng.

"Không sao đâu, nếu ngươi kia muốn giết chết ngươi thì ngươi cũng không sống nổi đến bây giờ đâu."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Chủ nhân của cỗ năng lượng màu băng lam kia chính là Lam Mị ma nữ đã hủy đi Thiên Lan Thế Giới năm đó, Tịch Thiên Dạ hiển nhiên vô cùng quen thuộc.

Lam Mị ma nữ đã ở trên đại lục Nam Man hơn một trăm ba mươi năm thế mà bằng vào năng lực của nàng còn không có thống trị toàn bộ đại lục Nam Man, điều này có chút kỳ quái.

"AI..."

Vụ Sơn Thượng Nhân than nhẹ một tiếng, lão cũng hiểu với khả năng của người kia, nếu như thật sự động sát tâm thì năm đó lão đã chết oan chết uổng rồi.

"Một trăm linh ba năm trước, đó là khi vừa bắt đầu thời đại Đại Đế, toàn bộ đại lục Nam Man đều đua nhau tìm kiếm khối vụn Tổ Thần Bia trong truyền thuyết và truyền thừa thượng cổ của Thiên Lan Thế Giới, lão hủ là một trong những Nhị Kiếp Bán Đế của đại lục Nam Man, dĩ nhiên điều cấp thiết nhất lúc ấy chính là mau chóng đột phá Đế cảnh."

"Bởi vì lão hủ vẫn luôn lẻ loi một mình từ trước đến nay, không có bất kỳ thế lực bối cảnh nào cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân đi tìm những khối vụn Tổ Thần Bia, so với những Nhị Kiếp Bán Đế có bối cảnh khác dĩ nhiên cực khổ hơn nhiều.

Dưới một cơ duyên xảo hợp, ta biết được một chỗ di tích có liên quan đến Thiên Lan Thế Giới bị hủy diệt, chỗ di tích đó có lượng lớn khối vụn Tổ Thần Bia và Thiên Lan di bảo....."

Vụ Sơn Thượng Nhân chậm rãi kể lại kinh lịch năm đó của lão, việc gặp gỡ người trong truyền thuyết kia kỳ thực chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, vận khí thật sự không tốt.

"Lối vào chỗ di tích cổ xưa kia thật ra cũng là lão hủ được cơ duyên xảo hợp mới phát hiện, sau khi bước vào còn chưa kịp tìm kiếm bảo vật gì thì đã gặp phải nguy cơ sinh tử..."

Ở sâu trong ánh mắt của Vụ Sơn Thượng Nhân hiện lên sự sợ hãi và kiêng kị, dù đã cách xa hơn trăm năm mà bây giờ nhớ lại thì trong lòng vẫn không kiềm được mà sợ hãi.

"Nguy cơ sinh tử gì cơ?"

Tịch Thiên Dạ hỏi lại.

"Thượng Cổ Cự Nhân!”

Ánh mắt của Vụ Sơn Thượng Nhân ngưng trọng.

"Có một đám sinh vật to lớn khổng lồ trong truyền thuyết thời kỳ thượng cổ sinh sống trong đó, rất tương tự với Thượng Cổ Cự Nhân, hình thù những người khổng lồ đó rất kỳ quái, có da màu xanh lục, trên thân tràn đầy cục u, có ba đầu sáu tay, thậm chí có người còn không có đầu, trên bụng được khảm nạm một con

mắt cự đại.....Nhưng đều không ngoại lệ, những người khổng lồ kia đều vô cùng cường đại, bất luận một ai cũng đều là Đế cảnh......"

Vụ Sơn Thượng Nhân theo bản năng siết chặt nắm đấm lại, xâm nhập vào. chỗ di tích chứa toàn bộ sinh vật Đế cảnh bên trong, có thể hiểu đuộc sự tuyệt vọng lúc đó.

"Lúc ấy ta cho ràng mình đã xong rồi, bị một đám sinh linh Đế cảnh vây quanh, căn bản không còn một đường sống nào hết, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Nhưng mà khi ta đang triệt để tuyệt vọng, một tòa băng hải từ trên trời giáng xuống, tựa như thiên ngoại lưu tinh rơi thẳng vào tòa di tích đó, đập chết mười Thượng Cổ Cự Nhân....."

Trong mắt của Vụ Sơn Thượng Nhân hiện lên vẻ sợ hãi kinh dị. Bất kỳ Thượng Cổ Cự Nhân nào trong di tích kia cũng đều là Đế a...! Vậy mà bị đập chết mười đầu trong nháy mắt rồi, sự kinh hãi của khung cảnh ấy có thể tưởng tượng được.

"Sau khi tòa băng hải kia xuất hiện, toàn bộ di tích đều bị đóng băng lại trong nháy mắt, tất cả Thượng Cổ Cự Nhân đều lâm vào trạng thái cuồng bạo, điên cuồng lao về phía tòa băng hải kia, từng cỗ khí tức Đế đạo rung chuyển trời đất, phảng phất có thể hủy diệt cả thiên địa này, nhưng mà trong băng hải có một nữ nhân bay ra, như là gặt lúa, tất cả Thượng Cổ Cự Nhân xông lên đều nhao nhao ngã xuống, đế huyết rải đầy trời, nhuộm đỏ đại địa...."

"Lúc ấy là khi thời đại Đại Đế mới bắt đầu, toàn bộ đại lục Nam Man không có mấy Đế giả, vậy mà ta lại tận mắt nhìn thấy tràng cảnh rất nhiều Đế bị đồ sát, ngươi có thể tưởng tượng được tâm tình của ta khi ấy a......"

Ánh mắt Vụ Sơn Thượng Nhân phức tạp, cho đến nay, những hồi ức đó của lão vẫn như một cơn ác mộng.

"Nói ra thật xấu hổ, lúc trước lão hủ bị dọa đến quay đầu chạy trối chết, hoảng loạn chạy bừa, căn bản không dám nhìn nhiều, cũng may đám Thượng Cổ Cự Nhân kia đều bị người đó hấp dẫn, không một ai thèm quan tâm đến con kiến hôi như ta, cho nên khi đó ta mới có thể may mản chạy thoát."

"Bất quá khi băng hải rơi xuống từ trên trời, cỗ năng lượng hàn băng bắn ra khi xung kích mới mặt đất đánh vào thân thể của ta, chỉ thế cũng đã khiến cho ta trọng thương, sâu trong thức hải thần hồn cũng bởi vì cỗ hàn khí đó xâm lấn nên

bị hao tổn, vĩnh viễn không cách nào hồi phục như cũ."

Lúc trước Vụ Sơn Thượng Nhân cũng chỉ bị khí tức hàn băng mà tòa băng hải đó từ xa xa tràn vào người thôi mà đã khiến cho cả một đời của lão bị hủy.

"Lam Mị đã cường đại đến thế sao...." Tịch Thiên Dạ đập ngón tay lên lan can, trong mắt có mấy phần trầm tư.

Một trăm năm trước đã có thể đồ sát Đế cảnh quy mô lớn, tu vi của Lam Mị hiển nhiên đã rất mạnh.

Cũng may hành tung của người kia phiêu miểu không cố định, sự chú ý của nữ nhân thần bí kia căn bản không đặt ở trên đại lục Nam Man, nói chính xác hơn thì nơi làm nàng hứng thú chỉ có những không gian cấm kị trên đại lục Nam Man kia thôi, tỷ như cái di tích mà Thượng Cổ Cự Nhân sinh hoạt kia chính là một phần của cấm khu.

Đại lục Nam Man bọn họ nếu như đặt trong sinh mệnh cấm khu truyền thuyết thì sợ chỉ là một tòa đại lục rất nhỏ, không đáng để ý.

"Yên tâm đi, ở chỗ này sẽ không ai có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, ta đã không còn gì muốn hỏi, thượng nhân xin cứ tự nhiên."

Tịch Thiên Dạ mỉm cười, không tiếp tục hỏi thăm gì nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.