Chương trước
Chương sau
Sắc mắt Tưởng Miện vương vô cùng âm trầm, hắn đã ý thức được rất khó để ngăn cản người trẻ tuổi trước mắt.

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng liếc nhìn Tưởng Miện vương cùng Tiếu Trường Vũ, sau đó cả người hắn hóa thành một đoàn u quang muốn xông ra khỏi Vân Hoang Liệp Giả Thành.

"Đừng hòng rời đi."

'Tưởng Miện vương đương nhiên sẽ không thả Tịch Thiên Dạ rời đi, nhất định phải nghĩ ra biện pháp giữ hắn lại.

Người này quỷ dị như vậy, nếu thả hắn rời đi thì tương lai sau này chắc chắn sẽ hậu hoạn vô tận.

Chỉ là Tưởng Miện vương vừa mới ngăn ở trước mặt Tịch Thiên Dạ, thì bỗng nhiên có một đoàn ánh sáng bảy sắc từ trên trời giáng xuống va vào người Tưởng Miện vương, mạnh mẽ đánh hắn bay ra ngoài.

Cái gì!

Tất cả mọi người đều vô cùng giật mình, thế mà có người có thể đánh bay Tưởng Miện vương.

Đoàn ánh sáng bảy sắc đột nhiên xuất hiện, khiến cho toàn bộ tu sĩ bên trong Vân Hoang Liệp Giả Thành rất bất ngờ.

Nhưng rõ ràng, người đến nhất định rất mạnh mẽ, thậm chí khả năng còn mạnh hơn Tưởng Miện vương.

Tưởng Miện vương đã là Bán Đế, dù ở trên đại lục cũng có thể xưng là một nhân vật cự phách, vậy người còn mạnh hơn hắn sẽ là ai?

Tất cả mọi người đều theo bản năng đưa mắt nhìn về phía chân trời, mà Tịch Thiên Dạ cũng không ngoại lệ, chẳng biết tại sao hắn cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.

"Tưởng Miện vương ngươi thật to gan, lại dám vô lễ với điện hạ."

Một giọng nữ lạnh nhạt theo chân trời truyền đến, ngay sau đó một đám mây lộng lẫy xuất hiện, bên trong đám mây kia là đủ loại cảnh tượng hư ảo đẹp đẽ, phảng phất như một bức tranh khảm nạm trên bầu trời.

Một thân ảnh dáng ưu nhã động lòng người như từ trong tranh đi ra, nàng dường như tiên tử thời thượng cổ thần thoại, dù là khoảng cách khá xa nên không thấy rõ dung mạo nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được một loại mỹ cảm kinh tâm động phách. Loại mỹ cảm như thế gần như không thể tồn tại trong nhân gian.

"Họa Tâm Tiên Tử!"

"Đó là Họa Tâm tiên tử trong truyền thuyết sao, ta thế mà có thể tận mắt nhìn thấy nàng, trời ạ, quá may mắn."

"Gái gì! người kia chính là Họa Tâm tiên tử trong truyền thuyết, thần tượng của †a a! Nghe nói Thiên Cơ Thánh thành chúng ta chỉ có vài người có thể leo lên Thiếu Đế bảng, mà Họa Tâm tiên tử chính là một người trong số đó."

Sau khi có người nhận ra thân phận của người đến, toàn bộ Vân Hoang Liệp Giả Thành trở nên sôi trào.

Trong Thiên Cơ Thánh thành, Họa Tâm tiên tử chính là truyền thuyết, không biết bao nhiêu tu sĩ trong Thiên Cơ Thánh thành đều hâm mộ kính ngưỡng nàng.

Không chỉ bởi vì Họa Tâm tiên tử vẻ đẹp có tuyệt thế vô song, càng quan trọng hơn đó chính là thiên phú của nàng cũng là tuyệt đỉnh, không đủ 200 tuổi đã leo lên Thiếu Đế bảng, nằm trong nhóm người có thể hô phong hoán vũ trên đại lục Nam Man.

Đoàn người Kiếm Đế cung cũng là kinh ngạc không thôi. "May mắn có thể nhìn thấy Họa Tâm tiên tử, thật vinh hạnh." Trương Huân Y cảm thán nói.

Mặc dù bọn hắn cũng được xem là tuổi trẻ thiên kiêu, nhưng so với Họa Tâm tiên tử thì căn bản không thể so sánh a.

Dù sao bọn hắn chỉ là thiên tài còn Họa Tâm tiên tử đã trở thành cường giả chân chính, trong Kiếm Đế cung bọn hắn, ngoài trừ vị lão tổ thần bí tu vi Đế cảnh ra, mấy vị nguyên lão khác chưa chắc có thể ép Họa Tâm tiên tử một bậc.

Hướng Thiên Huân cũng là siết chặt nắm đấm, ánh mắt vừa tỏ vẻ hâm mộ vừa tràn đầy đấu chí.

Thiếu Đế bảng! Là mộng tưởng của hết thảy tu sĩ trẻ tuổi.

Một khi bước vào Thiếu Đế bảng, vậy liền mang ý nghĩa đã trở thành một tồn tại có thể phiên vân phúc vũ trên đại lục.

Dáng người tuyệt mỹ như bước ra từ trong tranh vẽ, chỉ vẹn vẹn mấy bước đã xuất hiện trên vùng trời Vân Hoang Liệp Giả Thành.

Đó là một cô gái trẻ tuổi có ngoại hình cực đẹp, toàn thân không có một chỗ nào thiếu hụt, phù hợp mỹ quan của tất cả mọi người.

"Họa Tâm tiên tử đến, lão hủ không có tiếp đón từ xa, hổ thẹn hổ thẹn." 'Tưởng Miện vương bay lên không trung, hơi hơi khom mình hành lễ, mặc dù trước đó bị Họa Tâm tiên đánh bay nhưng trên mặt hắn lại không có vẻ tức giận, ngược lại vô cùng cung kính.

"Tưởng Miện vương, ngươi có biết bản thân mình kém chút đã phạm phải sai lầm lớn không, còn không mau bồi tội với điện hạ."

Họa Tâm tiên tử làm mặt lạnh nói.

Tưởng Miện vương nghe vậy sững sờ, có chút không hiểu cho lắm, chẳng qua khi nhìn thấy Họa Tâm tiên tử đưa mắt nhìn về Nhiếp Nhân Hùng, hắn mới kịp phản ứng, trong lòng xuất hiện dự cảm không ổn.

Điện hạ?

Có ý gì!

Họa Tâm tiên tử nhìn thấy Tưởng Miện vương tỏ vẻ nghi ngờ, bờ môi hơi hơi rung động, không có âm thanh truyền ra, hiển nhiên là nàng đang truyền âm cho.

Tưởng Miện vương.

Cả người Tưởng Miện vương run lên như điện giật, theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Tử Tiêu vương triều Thái Tử Nhiếp Nhân Hùng? 'Thế mà lại là hắn! Làm sao có thể!

'Tưởng Miện vương nằm mơ cũng không nghĩ tới người tuổi trẻ trước mắt chính là Tử Tiêu Thái Tử.

Dù sao Tử Tiêu Thái Tử có thân phận tôn quý cỡ nào, sao lại tùy tiện xuất hiện bên trong Vân Hoang Liệp Giả Thành.

Hơn nữa mặc dù là bốn tên Phó đoàn trưởng của hắn làm việc có chút bá đạo, nhưng không phải hạng người ngu xuẩn, nếu là nhân vật có bối cảnh kinh người, chắc chắn sẽ không ra tay.

Nếu đã quyết định ra tay cướp đoạt, khẳng định trước tiên sẽ điều tra thân phận bối cảnh người kia, sau khi xác định không có nỗi lo mới ra tay.

Đáng chết! Tưởng Miện vương thầm mắng, còn may không có giết chết Nhiếp Nhân Hùng, nếu không thì thật sự là gây ra đại họa ngập trời, đừng nói là Viêm Lang liệp yêu đoàn bọn hẳn, dù là Khô Tịch môn sau lưng hắn cũng không gánh nổi.

"Thì ra là điện hạ đích thân tới, hiểu lâm, thật sự hiểu lầm. Lão hủ không phân tốt xấu, có lỗi, lão hủ có lỗi a."

'Tưởng Miện vương hướng về Tịch Thiên Dạ khom người chịu tội, sự kiêu ngạo của một vị Bán Đế cũng hoàn toàn biến mất.

Tình huống thay đổi như thế khiến cho toàn bộ tu sĩ bên trong Vân Hoang Liệp Giả Thành rất ngạc nhiên, ai nấy đều trợn mắt hốc mồm.

Chuyện này... thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi.

Bán Đế cường giả thế mà rất cung kính nhận lỗi trước mặt người trẻ tuổi kia. Tình huống như thế nào!

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!

Những người khác tự nhiên không biết được nỗi khổ trong lòng Tưởng Miện vương.

Bây giờ hắn thật sự rất hối hận, mà bốn tên Phó đoàn trưởng cũng đã chết rồi, nếu như còn sống, thì hắn cũng nhất định dùng một bàn tay chụp chết.

Mặc dù Tử Tiêu vương triều có tam đại thái tử, mỗi người đều có thân phận tôn quý, nhưng kẻ không thể nhất trêu chọc chính là Nhiếp Nhân Hùng.

Bởi vì Niếp Thiên Đế chủ chỉ có mỗi Niếp Nhân Hùng là con trai mà thôi, mà mẹ đẻ của hắn càng là con gái ruột của Nhâm Tông chủ Thượng Nguyên tông, bên nhà mẹ cùng bên nhà cha đều vô cùng sủng hắn.

Mặc dù Niếp Nhân Hùng chỉ là một tên phế vật nhưng so về thân phận, hai vị thái tử khác của Tử Tiêu vương triều xa xa không thể so sánh a.

Không đúng! Làm sao Niếp Nhân Hùng có thể là một tên phế vật!

'Tưởng Miện vương đột nhiên ý thức được không đúng, một tên biến thái hắn giết cũng giết không chết sao có thể nói là phế vật?

Truyền ngôn quả nhiên không thể tin, so về năng lực thì e là Nhiếp Thái Tử cũng không thua kém hai vị Tử Tiêu Thái Tử khác a.

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn Họa Tâm tiên tử trên bầu trời, chắp tay sau lưng, khóe môi nhếch lên, trong mắt là vẻ đăm chiêu.

Ai lại biết được, hung thủ giết chết Nhiếp Nhân Hùng không phải ai khác mà đúng là vị Họa Tâm tiên tử trước mắt đây.

Nhìn thấy Nhiếp Nhân Hùng xuất hiện trong Vân Hoang Liệp Giả Thành, e là vị Họa Tâm tiên tử này cũng hết sức kinh ngạc đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.