Chương trước
Chương sau
Trên bầu trời, Tịch Thiên Dạ một mình chiến bốn tên Đại Thánh, tới tới lui lui đã mấy trăm chiêu, chẳng những không rơi vào hạ phong, mà từ đầu tới cuối đều thành thạo điêu luyện, một cỗ lực lượng kinh thiên động địa bao phủ toàn bộ Vân Hoang Liệp Giả Thành, cơ hồ hấp dẫn hết thảy tu sĩ trong thành tới đây.

Bốn tên Đại Thánh kia càng đánh càng khiếp sợ, sự mạnh mẽ của thanh niên trước mắt đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Đâu chỉ thân thể rất mạnh, mà là biến thái, bốn người công kích mà lại bị một mình hắn chống đỡ.

"Không được, huyền thiết Trọng Thước của ta không thể làm hắn bị thương."

Sắc mặt lão nhị trắng bệch, khí huyết trong cơ thể sôi trào. Sau khi cứng đối cứng với Tịch Thiên Dạ vài chiêu, hắn suýt nữa đã không khống chế được huyền thiết Trọng Thước.

Tên hỗn đản kia chẳng những lực lớn vô cùng, mà thân thể còn không thể phá vỡ, như là thượng cổ Ma Sơn, huyền thiết Trọng Thước nện vào người hắn nhiều nhất cũng chỉ là trầy da một chút.

Lão tứ chủ tu thân thể, là một Đại Thánh thể tu, cũng không còn dám cứng đối cứng với Tịch Thiên Dạ, đôi nắm đấm run nhè nhẹ, bất bại thánh thể mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đã có nhiều chỗ bị đánh biến dạng.

"Lão đại, đi thỉnh thánh kiếm Hàn Kiêu đi, không thì chúng ta không thể đột phá phòng ngự của hắn."

Lão tam sắc mặt khó coi nói.

Giao thủ với Nhiếp Nhân Hùng mới biết người thanh niên trước mắt này khó dây dưa, mặt ngoài có vẻ như bọn hắn ngang nhau, vừa đi vừa về tương xứng, nhưng thực tế thì bọn hắn vẫn luôn ở thế yếu.

Thanh niên trước mắt tựa như một khối kim cương, mặc kệ bọn hắn công kích thế nào thì vẫn bất động như núi, không tổn hại chút nào. Trong khi đó, mấy người bọn hắn đều hoặc nhiều hoặc ít chịu nội thương.

Ánh mắt Tịch Thiên Dạ đạm mạc, không nhanh không chậm vung ra từng quyền, tư thái tùy ý như có như không, giống như một vị tông sư võ đạo, một quyền vô cùng đơn giản đều ẩn chứa vô số ảo diệu.

Lão tứ Vương Chấn muốn tránh né nắm đấm của hắn, nhưng lại phát hiện bản thân không thể né được, phù một tiếng thì cánh tay đã bị đánh gấy.

"Thỉnh thánh kiếm."

Lão đại Khương Thừa Tử không nhịn được nữa, nếu tiếp tục chiến đấu như. thế thì bọn hắn nhất định sẽ thua, hắn không do dự nữa, hung hăng giậm chân một cái, sau đó vẫy tay.

Sau một khắc, một đoàn thanh quang sáng lên từ một góc xa trong thành, sau đó xông lên trời, hóa thành một ánh lửa sáng chói, vượt qua hư không, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt Khương Thừa Tử.

Khương Thừa Tử trang nghị chộp đoàn thanh quang kia vào tay.

Thanh quang tiêu tán, thì ra đó chính là một thanh trường kiếm, nó vừa xuất hiện thì toàn bộ thiên địa pháp tắc trong phạm vi ngàn dặm đều đột nhiên nổi lên, liên kết với chuôi thanh phong trường kiếm này.

Đại Thánh khí! Toàn bộ tu sĩ Vân Hoang Liệp Giả Thành đều rung động nhìn chuôi thanh phong trường kiếm này, chỉ có Đại Thánh khí trong truyền thuyết mới có khí tức. đáng sợ như vậy.

Thiên địa pháp tắc trong phạm vi ngàn dặm đều bị chuôi Đại Thánh khí kia điều động, Đại Thánh mạnh nhất cũng chưa chắc đã làm được điều đó, sợ là chỉ có loại đồ vật đặc thù như Đại Thánh khí mới có năng lực này.

"Không ngờ hắn lại xuất động thánh kiếm Hàn Kiêu!"

Lý Vĩnh Lệ hít một hơi lạnh, thánh kiếm Hàn Kiêu chính là chí bảo trấn đoàn của Viêm Lang săn yêu đoàn, được cung phụng tại tổng bộ Viêm Lang săn yêu đoàn, chỉ có đoàn trưởng Viêm Lang săn yêu đoàn hoặc cả bốn tên Phó đoàn trưởng cùng thỉnh động mới xuất thế.

Vẻn vẹn chỉ là đối phó một người trẻ tuổi, vậy mà bốn tên Phó đoàn trưởng lại mời cả thánh kiếm Hàn Kiêu ra.

Lực lượng pháp tắc trong phạm vi ngàn dặm tụ đến, khí tức Khương Thừa Tử tầng tầng tăng vọt, dường như hắn nắm trong tay không phải một thanh kiếm, mà là quy tắc thiên địa có quyền hành chí cao.

Nam Man đại lục không giống di tích Thiên Lan nên thánh khí có thể triệt để phát huy lực lượng, chỗ đáng sợ nhất chính là nó có thể điều động thiên địa quy tắc.

"Mấy vị huynh đệ giúp ta một chút."

Khương Thừa Tử giơ thánh kiếm Hàn Kiêu lên, tựa như giơ một tòa thánh sơn vô cùng nặng nề, khuôn mặt đỏ hồng, từng mạch máu hẳn lên trên khắp cơ thể.

Ba tên Đại Thánh kia thấy vậy cũng không chậm trễ, lập tức thôi động hoang khí trong cơ thể, liên tục không ngừng tụ hợp vào người Khương Thừa Tử.

Âm ầm! Thiên địa chấn động, thánh kiếm Hàn Kiêu tỏa ra hào quang vô cùng rực rỡ.

Khương Thừa Tử ra sức giơ thánh kiếm Hàn Kiêu lên, hung hăng chém xuống một kiếm.

Xoet!

Một đạo kiếm quang được trảm ra, dường như muốn cắt đứt cả thiên địa, toàn bộ Vân Hoang Liệp Giả Thành như sắp bị chém làm hai.

Toàn bộ sinh linh trong Vân Hoang Liệp Giả Thành đều tâm thần run rẩy, ngay cả một vài vị Đại Thánh cũng không ngoại lệ, khí tức thánh kiếm Hàn Kiêu phát ra thật là vô cùng đáng sợ.

Tịch Thiên Dạ băng lãnh nhìn thánh kiếm Hàn Kiêu đang lơ lửng trên trời, trong mắt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì.

Tu vi của bốn tên Đại Thánh trước mắt đều vô cùng uyên thâm, so Tước Vân Đồng và thái tử Phúc Hải thánh quốc thì mạnh hơn rất nhiều, lại thêm Đại Thánh khí, e rằng trên đại lục không có vị Đại Thánh nào có thể chống lại.

Thế nhưng Tịch Thiên Dạ lại không sợ chút nào, bởi vì hắn có thân thể Minh Hoàng luyện thi.

Thân thể này không gì phá nổi, muốn hủy diệt nó sợ là ngay cả bán đế bình thường cũng không làm được.

Từng tia khí tức u ám tràn ra từ bên trong thân thể Minh Hoàng thi, những khí †ức u ám kia hóa thành từng đoàn hoa văn, không ngừng từ trên thân thể lan tràn ra, Minh Hoàng thi văn tỏa ra từ trên người hắn như bao phủ toàn bộ hư không.

Phốc phốc!

Thánh kiếm Hàn Kiêu chém xuống.

Tịch Thiên Dạ cũng đấm ra một quyền, không sợ không lùi.

Minh Hoàng thi văn phong tỏa bốn phương thiên địa, thời điểm thánh kiếm Hàn Kiêu đánh xuống, rơi vào bên trên Minh Hoàng thi văn như rơi vào vũng bùn.

Một kiếm cắt vào mỡ bò thì tất nhiên là phần lớn lực lượng sẽ bị phân tán.

Thời điểm thánh kiếm Hàn Kiêu đụng vào năm đấm của Tịch Thiên Dạ, lực. lượng ẩn chứa đã chỉ còn bằng một nửa lúc ban đầu.

Đinh! Tiếng va chạm vang lên.

Sóng xung kích trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ Vân Hoang Liệp Giả Thành, toàn bộ tu sĩ tu vi thấp đều bịt lỗ tai, thống khổ lăn lộn ngã trên mặt đất.

Thánh kiếm Hàn Kiêu bị đánh trở về, bốn tên Đại Thánh kia cũng đồng thời lùi lại liên tục.

Tịch Thiên Dạ cũng không ngừng lùi lại, quần áo trên người cũng bị kiếm khí xé rách rất nhiều chỗ, nắm đấm va chạm với thánh kiếm Hàn Kiêu cũng suýt nữa bị cắt thành hai nửa, thánh huyết không ngừng chảy ra, vung vãi dưới mặt đất.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, Minh Hoàng thi văn lóe lên một vệt u quang, vết thương liền khép lại rồi biến mất không thấy gì nữa.

Làm sao có thể! Bốn tên Đại Thánh bị chấn lui hơn trăm mét không thể tin nhìn Tịch Thiên Dạ, bọn hắn không thể tin được, dù đã thỉnh thánh kiếm Hàn Kiêu ra, rồi liên hợp cả bốn người để xuất một kích toàn lực, thế mà vẫn không thể giết người trẻ tuổi kia.

Hơn nữa bọn họ cũng chỉ tạo ra một vết thương nhỏ nắm tay của người trẻ tuổi kia mà thôi, trong chốc lát vết thương kia liền khép lại như ban đầu, không hề tổn thương đến căn cơ của hắn chút nào.

"Chỉ bằng bốn người các ngươi cũng dám tới khiêu khích ta, không biết sống chết."

Tịch Thiên Dạ tiến lên từng bước một, trong mắt hiện ra một vệt sát cơ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.