"Để ta đi thăm dò một chút xem người kia rốt cục lai lịch ra sao?”
Tiếu Trường Vũ trầm ngâm kín đáo, sau đó lệnh cho một tên đệ tử Thiên Phù tông.
Chưa từng nghe qua không gian tu sĩ cao tay mà trẻ tuổi như vậy ở Kiếm Đế cung. Người đó mặt mũi quá xa lạ. Trước hắn cũng từng hoài nghi một phần, giờ
thì càng phân vân kẻ đó có thực là người Kiếm đế cung hay không.
Chứ với tính nết của mấy lão gia ở tông môn đó, nếu có trong tay một gã không gian tu sĩ thiên tài trẻ như vậy sợ là đã đi rêu rao ầm ỹ khắp nơi.
Gã đệ tử Thiên Phù tông kia có vẻ lanh lợi, nghe qua liền hiểu ý tứ của Tiếu Trường Vũ. Đồng tử gã đảo một vòng, sau đó khom người cáo lui.
Không lâu sau, gã đệ tử đó trở về phòng của Tiếu Trường Vũ, khom người nói:
"Đại sư huynh sáng suốt, tên đó quả nhiên không phải là người của Kiếm đế cung. Chỉ là thân phận cụ thể của hắn không thể tra ra được, bởi vì chính người của Kiếm đế cung cũng không biết".
"Hả? Nói rõ ta nghe xem nào? ”
Tiếu Trường Vũ nghe vậy trong mắt lóe lên một vệt tò mò. Cả Kiếm Đế cung cũng không biết lai lịch người đó? Hắn chính mắt thấy thi thể của Ngân Nguyệt Lang Vương bị người đó lấy đi. Nếu kiếm Đế cung không có quan hệ với y, sao có thể để y làm vậy?
"Việc này nói cũng lạ, người đó chẳng những không có bất cứ quan hệ nào với Kiếm Đế cung, mà lại đi cứu cả một đoàn người Kiếm Đế cung..."
Tên đệ tử Thiên Phù tông nọ lập tức nói tuột ra chuyện hắn biết từ đâu đến cuối.
Trước đó không lâu, gã mua chuộc được một tay đệ tử phổ thông của Kiếm Đế Cung, cạy ra được từ miệng tên đó câu chuyện hoàn chỉnh.
"Đệ tử Kiếm Đế cung bị Ngân Nguyệt Lang Vương truy sát..."
"Cường giả bí ẩn từ trên trời giáng xuống, vung đao tương trợ, tiêu diệt Ngân Nguyệt Lang Vương..."
Tiếu Trường Vũ càng nghe càng kinh hãi, nhịn không được nói:
"Người đó chỉ có tu vi Thánh cảnh viên mãn, làm sao có thể tiêu diệt Ngân Nguyệt Lang Vương?”
Trương Huân Y còn bị Ngân Nguyệt Lang Vương đánh cho tơi tả, kém chút ngã xuống. Từ đó có thể thấy rõ sự đáng sợ của Lang Vương. Lúc trước hắn vẫn xem thường Lang Vương, nhưng sợ là nếu gặp nhau thật thì hắn sẽ chẳng tốt đẹp là bao.
"Tên đó chẳng những giết Ngân Nguyệt Lang Vương, mà còn giết chỉ bằng sức mạnh tay chân. Người của Kiếm Đế cung ai cũng thấy cả. Lang Vương bị hắn đấm từng đòn đến chết, so với yêu thú còn dã man hơn. ”
Gã đệ tử Thiên Phù tông đệ tử lộ vẻ cổ quái nói.
"Chuyện đó sao có thể! Đánh chết Ngân Nguyệt Lang vương chỉ bằng sức †ay? Nhân tộc không thể nào làm được chứ?"
Tiếu Trường Vũ nhìn đầy vẻ khó tin.
Một gã tu sĩ Thánh cảnh viên mãn thể giết nhân vật cấp Đại Thánh. Mà lại còn dùng sức mạnh cơ bắp thuần túy? Nói ra làm sao mà tin được chứ?
Nhân tộc không thể có khả năng đó!
"Tên kia quái là ở chỗ đó, Đại sư huynh không biết, chứ lúc ta nghe cũng không thể tin nổi. Mà cái tay Kiếm đế cung này mô tả sinh động, không giống như: nói dối." Gã đệ tử Thiên Phù Tông có vẻ mơ màng.
"Hay kẻ đó là Yêu tộc?"
Gã đệ tử hỏi như kiểu thăm dò.
Tiếu Trường Vũ khẽ lắc đầu, trầm ngâm không nói.
Có một số yêu tộc cao quý có tính đặc thù cũng sở hữu yêu thể mạnh mẽ như
vậy, cũng có thể hóa thành nhân hình. Nhưng lúc Yêu tộc thi triển sức mạnh chắc chắn sẽ phát ra yêu khí. Trương Huân Y không thể không nhận ra.
"Người này mạnh mẽ như vậy, lại là không gian tu sĩ, xem ra hơi khó gi quyết. Bất quá Ngân Nguyệt Lang Vương rơi vào trong tay hắn còn dễ xử lý hơn là rơi vào Kiếm Đế cung."
Tiếu Trường Vũ chấp tay sau lưng, nhìn về phía khách sạn của Tịch Thiên Dạ, trong mắt có vẻ trầm tư ẩn hiện.
Theo mô tả của Kiếm Đế, người kia hẳn không đến từ Thiên Cơ thánh thành. Không phải người của Thiên Cơ thánh thành, đến đây cũng không quyền không thế. Có rất nhiều chuyện dễ xử lý hơn rất nhiều.
Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi tu luyện trong phòng khách sạn. Do người đến Vân Hoang Liệp Giả thành hầu như là tu sĩ, nên mỗi khách sạn đều bố trí tu luyện thất. Hơn nữa còn tập trung bày bố trận pháp và cấm chế, đảm bảo an toàn cho khách nhân trong lúc tu luyện.
Tịch Thiên Dạ dĩ nhiên không tin tưởng năng lực bảo vệ của trận pháp trong khách sạn. Từ thời điểm bước vào, hắn đã bố trí thêm một vòng bảo hộ. Sau khi đảm bảo mình an toàn tuyệt đối mới khoanh chân ngồi tu luyện.
Sau khi tra xét thân thế Niếp Nhân Hùng, việc quan trọng tiếp theo là giúp tu vi của Niếp Nhân Hùng đề cao đến Đại Thánh cảnh.
Trong thời đại này, sống tại Nam Man đại lục mà không có tu vi Đại Thánh cảnh đi đâu làm gì cũng khó khăn.
Chỉ có điều khiến Tịch Thiên Dạ vừa bực mình vừa buồn cười là ở chỗ: Nhiếp. Nhân Hùng dù đã là Thánh cảnh viên mãn tu vi, nhưng căn cơ không ổn định.
Thậm chí nói thẳng ra là rất lỏng lẻo, tùy tiện một gã tu sĩ Thánh cảnh viên mãn khác, thậm chí là Thượng vị thánh cảnh cũng có thể thoải mái đả bại hắn.
Rõ ràng thế là bởi Niếp Nhân Hùng căn bản chưa từng tu luyện. Thực lực của hắn là nhờ Tử Tiêu vương triều ném tài nguyên vào mà thành. Bằng không, dù tư chất kém một chút nhưng biết nỗ lực thì chẳng cần điều kiện trợ lực vẫn không tới mức như bây giờ.
"Một lòng đam mệ thuật luyện khí, không quan tâm thế sự, không rời khỏi cung môn, cũng không tu luyện, đúng là ngu muội."
Tịch Thiên Dạ lắc đầu. Một Luyện khí sư thực sự mạnh đầu tiên vẫn phải có tu vi cao, kinh nghiệm phong phú, sau đó mới tới kỹ xảo luyện khí tài ba. Nếu cứ đóng cửa tự kỷ như vậy thì dù tốn một ngàn năm tu luyện, Luyện khí thuật cũng sẽ chẳng đạt được thành tựu gì.
Niếp Nhân Hùng thiếu căn bản như vậy, bình thường rất khó đột phá đến Đại thánh cảnh. Dù cha hắn Nhiếp Thiên đế chủ mạnh hơn cũng không có cách nào. trực tiếp đưa hẳn lên con đường Đại Thánh.
Sau khi Tịch Thiên Dạ tiếp nhận thân thể này, buộc phải từng chút một xây dựng lại căn cơ cho bền vững. Cũng là bởi Tịch Thiên Dạ có năng lực người không khó sánh.
Nếu không, vào kẻ khác mà cầm trúng thân thể này e là cũng bó tay.
"Bất quá không phải là không có gì. Đây là Thủy chỉ linh thể hiếm thấy, phẩm giai cũng không thấp".
Sau khi tiếp nhận thân thể Niếp Nhân Hùng, Tịch Thiên Dạ phát hiện tư chất của chủ thể không "tệ đến mức khôn tả" như lời người khác nói.
Ngược lại, Niếp Nhân HÙng có thể chất không tệ, là thủy chỉ linh thể khá hiếm thấy, kể cả ỏ Tu Tiên giới cũng không có nhiều.
Chỉ phải cái Niếp Nhân Hùng ngộ tính hơi kém, lại không chăm chỉ tu luyện nên mới dần trở thành một gã phế vật.
Tịch Thiên Dạ trầm ngâm. Hiện giờ xem ra thích hợp nhất với hắn là luyện một pháp môn tu tiên có thuộc tính thủy. Thủy tính pháp môn trong thời gian ngắn có thể đề cao tu vi, chỉ là phải củng cố căn cơ một phần.
Nghĩ đến đây, Tịch Thiên Dạ quay người rời khỏi tu luyện thất, chuẩn bị tới chợ tài nguyên ở Vân Hoang Liệp Giả Thành, tìm một chút tài nguyên Thủy tính hữu dụng.
Minh Hoàng luyện thi có thể trực tiếp hấp thu một số tài liệu đặc thù, thậm chí cả khoáng vật chất. Chỉ cần đủ tài nguyên, Tu vi sẽ thành chuyện nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]