Thời gian một khắc đồng hồ trôi qua rất nhanh, sinh linh trong Thiên Lan Thế Giới vẫn chưa thể hoàn toàn rút lui, mà trên người Tịch Thiên Dạ đã xuất hiện từng vết nứt đỏ ngòm, một vết máu từ trên mi tâm kéo xuống gần như chia người hắn ra làm hai, không ngừng có máu tươi tràn ra.
"Chủ nhân”
Mấy người Long Thiên Nhi đứng ở bên người Tịch Thiên Dạ, vừa khẩn trương vừa đau lòng.
Bọn họ là hộ vệ của Tịch Thiên Dạ nên tự nhiên không cùng các tộc nhân khác rút lui, mà vẫn luôn thủ bên người Tịch Thiên Dạ.
"Các ngươi cũng nên rời đi."
Tịch Thiên Dạ nhìn bốn người một chút, thản nhiên nói. "Không được, chúng ta nhất định phải đi theo chủ nhân." Bốn người dồn dập lắc đầu không chịu rời đi.
Tịch Thiên Dạ mỉm cười, trong lòng hơi ấm áp, bốn thiếu niên thiếu nữ này từ nhỏ đã sống ở trong thôn trang ngăn cách với bên ngoài, tâm tư đơn thuần, một khi đã nhận định mục tiêu thì sẽ xem nó trở thành tín niệm.
Tịch Thiên Dạ sống một đời, cũng đã trải qua quá nhiều, từng có người phản bội hắn, cũng từng có người trung thành với hắn. Mà những ai trung thành với hẳn, Tịch Thiên Dạ chưa bao giờ bạc đãi bọn họ.
"Bốn người các ngươi nhớ kỹ, sau khi đi đến thế giới Thái Hoang thì hãy gia nhập một tổ chức gọi là Thiên Bảo cung, ở nơi đó chờ ta trở về."
Tịch Thiên Dạ nhìn bốn người thật sâu, giơ tay điểm về phía trước, bốn sợi kim quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-cuong-de/3614936/chuong-594.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.