Chương trước
Chương sau
Sau khi ném bay Phệ Linh ma viên, Tịch Thiên Dạ liền nhấc chân bước về phía trong Hắc Bạch thần cung. Trên đường không ai địch nổi hắn.

Phàm những kẻ thuộc thâm uyên ma tộc có ý định ngăn cản đều bị đánh văng ra ngoài.

Chớp mắt Tịch Thiên Dạ xuất hiện trước mặt ma nữ Lam Mị, đứng giữa không gian đặc thù thần bí nhất Hắc Bạch thần cung.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn ngăn cản ta?"

Lam Mị nhàn nhạt nhìn Tịch Thiên Dạ, đôi mắt màu xanh băng giá không chút xúc cảm.

Khi Tịch Thiên Dạ bộc phát luồng sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nàng đã hiểu hắn đến không phải để cầu tình.

"Lam Mị, buông tay đi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Dựa vào đâu? Vì muốn cứu vớt Thủy Ma tổ sào mà ta đã tính toán suốt mấy năm. Ngươi bảo buông tay thì buông sao?”

Khuôn Lam Mị vẫn không đổi mà nói.

Mục đích lớn nhất của nàng dĩ nhiên không phải là để cứu Vân mặc cổ thần, mà là đưa Thủy Ma tổ sào đi.

Có thứ này, nàng có thể cắm rễ ở Thái Hoang thế giới, từng bước phát triển thế lực của mình.

"Tịch Thiên Dạ, tốt nhất ngươi đừng ngăn cản ta. Nếu không đừng trách ta không khách khí. Sức mạnh của người hiện giờ không thể đấu với ta."

Lam Mị lạnh lùng nói. "Ngươi tự tin quá rồi."

Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng, vẫn như cũ bước từng bước về phía trước. Tu vi của Lam Mị đúng là rất cao, cũng đã thuộc vào thành phần không thể nắm bắt ở Thiên Lan di tích nhưng giờ hắn đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ, lẽ nào vẫn còn sợ nàng?

"Tịch Thiên Dạ, Thủy Ma tổ sào đã kích hoạt. Dù ngươi có năng lực thông thiên cũng không thể trấn áp nó. Ngươi chắc phải biết chứ. Không có thần linh của nhân tộc các ngươi đến đây thì ai cũng không thể vãn hồi. Nếu ngươi thức thời thì trở về Tổ thành đi, những bằng hữu kia ta cho phép ngươi mang đi"

Lam Mị thản nhiên nói. Dưới cái nhìn của nàng, số phận Thiên Lan di tích đã định rồi, ai tới cũng không thể thay đổi kết cục sau cuối.

"Trận chiến ngày hôm nay xem ra không thể tránh được rồi."

Tịch Thiên Dạ nói như không, bỏ qua lời nhắc nhở của Lam Mị. Trong nháy mắt đã phóng lên tận trời. Một luồng khí thế bàng bạc bộc phát trên trên người hẳn đánh về phía Lam Mi.

Đuôi mắt Lam Mị cau lại, nhìn Tịch Thiên Dạ nói bằng giọng lạnh như băng:

"Tịch Thiên Dạ ngươi giỏi lắm, lại dám ra tay với ta. Vậy đừng trách bản cung không khách khí."

Lam Mị trong lòng thịnh nộ, tay ngọc cũng vỗ về phía trước. Một chưởng ấn hư ảo nhằm thẳng vào Tịch Thiên Dạ. Chỉ là một đòn cũng không có bí pháp hay thánh thuật cao thâm gì cả. Nhưng với cái nhìn của nàng về tu vi bản thân, một chưởng đã có thể bức lui Tịch Thiên Dạ rồi.

Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới là khi bàn tay của nàng va chạm với nắm đấm của Tịch Thiên Dạ, chưởng ấn nổ tung vụn vỡ trong nháy mắt. Một cỗ lực lượng không gì sánh nổi ập về phía nàng, đánh bay nàng ra ngoài.

Thân ảnh Lam Mị văng ra phía sau. Vẫn giữ vẻ bình tĩnh ưu nhã như cũ, nhưng con ngươi băng lãnh lại co rụt. Vẻ mặt nàng ngạc nhiên nhìn Tịch Thiên Dạ đầy hoài nghi.

Không gặp một hồi, tu vi của Tịch Thiên Dạ đã mạnh mẽ như thế. 'Thậm chí còn nhiều điểm nàng khôn ghiểu rõ, cao thâm khó dò. "Tịch Thiên Dạ, xem ra ngươi gặp được kỳ ngộ không nhỏ ở Thiên Lan di tích."

Lam Mị nhìn sâu vào Tịch Thiên Dạ. Nàng biết lai lịch của hắn rất huyền bí, khả năng thân phận của hắn ở kiếp trước cũng không thua nàng là bao. Nhưng thân phận cường đại tới đâu nếu không đủ tài nguyên cũng đừng hòng luyện tới trình độ như vậy trong thời gian ngắn.

Nàng đạt tới cấp độ này cũng là nhờ thôn phệ vô số tài nguyên cấp cao ở. 'Thâm Uyên ma giới.

Sau khi đẩy lùi Lam Mị, Tịch Thiên Dạ đứng vào vị trí của nàng, áo trắng tung bay trước Tổ thần bia.

"Ta không muốn làm khó ngươi, tự ngươi đi đi." Tịch Thiên Dạ nhìn Lam Mị nói.

Lam Mị chỉ là Thánh giả viên mãn mà thôi. Hắn đã đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ chân chính, Lam Mị không thể đấu với hắn.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi không phải người của Thiên Lan di tích, vì sao cứ trăm phương ngàn kế cản trở ta.?"

Lam Mị trầm mặt, chẳng biết tại sao hành vi của Tịch Thiên Dạ khiến nàng vô cùng khó chịu.

"Chỉ là ta không muốn sinh linh đồ thán mà thôi. Thả gã Vân Mặc cổ thần kia ra ngoài, đại địa chắc chắn sẽ nhuộm máu. Nhân tộc cũng không thể nào thoát được. Kì thật tính cách ma tộc các ngươi vẫn luôn khiến ta không ưa cho lắm. "

Tịch Thiên Dạ nói nhẹ nhàng.

"Ma tộc không cần ngươi ưa thích. Tịch Thiên Dạ, ngươi không phải chúa cứu thết Thiên hạ này cũng không phải để ngươi thao túng. Ngươi không khả năng bảo vệ ai đâu. Giờ để ta cho ngươi biết sự lợi hại của ma tộc."

Lam Mị nghe Tịch Thiên Dạ nói hắn không thích ma tộc, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng giận dữ. Một luồng khí tức cực mạnh bộc phát từ cơ thể nàng.

Chỉ thấy Tổ Thần chiếu thư trong tay của nàng bay ra, phóng về phía Tịch Thiên Dạ.

Nàng không chút do dự, trực tiếp liền thi triển sức mạnh của Tổ Thần chiếu thư. Kiếp trước làm Tổ Thần ma tộc nên nàng đã nhận ra tu vi của Tịch Thiên Dạ sâu không thể dò. Chỉ dựa vào sức mạnh của nàng sợ là cũng không chơi lại.

Tổ Thần chiếu thư tỏa ra thần quang vô tận, rọi sáng toàn bộ Thiên Lan thế giới. Toàn bộ pháp tắc nơi Tịch Thiên Dạ đứng đồng loạt biến mất. Tổ Thần chiếu thư ẩn chứa sức mạnh vĩ đại của Tổ Thần, một khi thi triển thì dù cả quy tắc của đại thế giới cũng sẽ bị áp chế. Dưới sức mạnh đó, đừng nói là tu sĩ thánh nhân cảnh, dù là Đế cảnh cũng khó thoát vô cùng.

"Lại là Tổ Thần chiếu thư" Sắc mặt Hắc Bạch thành chủ hết sức khó coi. Đối diện với Tổ thần chiếu thư về cơ bản là không thể đấu lại. Cường giả lợi hại tới đâu cũng không chống cự được vật này.

Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, không có kinh hoảng. Từ đầu đến cuối hắn vẫn rất bình tĩnh.

Trên Tổ Thần chiếu thư có dấu vết khí tức của Lam Mị, hiển nhiên nó chính là bảo vật do chính nàng từng lưu lại. Nếu đổi thành Tổ Thần chiếu thư khác, với tu vi hiện tại của nàng cũng đừng hòng điều khiển.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi không muốn chống cự nữa đúng không?”

Khóe môi Lam Mị nhếch lên, đồng tử mỹ lệ hơi có phần đắc ý. Tu vi của ngươi mạnh tới đâu, sao có thể bằng được bảo vật của nàng?

Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười nhạt một tiếng, chân phải giãm lên Tổ Thần bia. Sau một khắc, Tổ Thần bia phóng ra ánh sáng vô lượng. Quang mang đó không kém Tổ Thần chiếu thư chút nào, trong nháy mắt chấn nát vụn lĩnh vực hư vô do. 'Tổ thần chiếu thư tạo nên.

Lam Mị cứng đờ cả người, nhìn Tịch Thiên Dạ bằng vẻ khó tin mà nói: "Ngươi có thể khu sử Tổ thần bia của Thương Quỳ lão tặc?"

Tổ Thần bia chính là chí bảo do lão bất tử Thương Quỳ luyện chế. Nếu không cũng không có khả năng trấn áp Thủy Ma tổ sào. Nếu dùng sức mạnh của Tổ Thần bia phóng ra dĩ nhiên có thể sánh với Tổ Thần chiếu thư của nàng. Nhưng Tổ Thần chí bảo sao có thể dễ dàng khu sử như vậy?

Trong toàn bộ Thiên Lan di tích có lẽ chỉ có Thiên Lan thần nữ có khả năng làm được. Dù nàng và Vân Mặc cổ thần đều không thể khống chế bảo vật do. Thương Quy lão tặc lưu lại.

"Một món tử vật mà thôi, có gì không thể" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Hắn tu luyện Thái Thượng Trường Sinh Quyết dung hợp sở trường của bách gia, bao quát tất cả.

Bất cứ bảo vật gì cũng sẽ không thể kháng cự sức mạnh của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.